Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 315:

Cháu trai đích tôn của sư trưởng, nói đánh là đánh, không mang theo chút chần chờ gì.
Khương Thư Lan thở dài: “Đứa nhỏ làm sai, dù có là con hay cháu của ai đi chăng nữa thì cũng phải được dạy dỗ, mới còn nhỏ xíu như vậy đã biết trộm đồ thì sao mà trưởng thành được?”
Lời này nói ra thực ra cũng rất có lý.
Nhưng dù biết là như vậy, người có lá gan to như cô cũng không quá nhiều.
Dù sao đối với Vương Thủy Hương mà nói, dù có mượn mười lá gan nữa chị ấy cũng không dám đánh cháu trai của sư trưởng.
Khương Thư Lan không muốn nói quá nhiều về đề tài này nữa, cô hỏi: “Có thể nói cho em biết về chuyện của đồng chí Quách Lập Quân được không?”
Lúc này, Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đưa mắt nhìn nhau: “Năm trước có lần có tới ba người phải hy sinh, Quách Lập Quân là người trẻ tuổi nhất trong số đó.”
Cũng là người thích chạy tới nhà họ Lôi nhất, Quách Lập Quân cũng có chút thân thích đối với nhà họ Lôi, coi như là họ hàng xa của nhà họ Lôi.”
Lúc vừa mới gia nhập quân đội, dường như mỗi lần được nghỉ đều sẽ chạy tới nhà họ Lôi để ăn uống.
Sư trưởng Lôi cũng coi Quách Lập Quân như hậu bối của nhà mình mà bồi dưỡng.
Nhưng mà không ai ngờ rằng anh ấy mới hai mươi tuổi đã mất rồi, thậm chí còn không sống được qua đêm ba mươi tết.
Câu chuyện này có hơi trầm trọng.
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi: “Còn hai người kia là ai vậy?”
Lúc này ngữ khí của Miêu Hồng Vân có chút chần chờ, lúc chị ấy đang suy nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng liền nói hàm hồ cho qua: “Chuyện này chị cũng không nhớ rõ nữa, phải đi về hỏi một chút về hai người kia là ai mới được.”
“Không đúng, không phải là...” Cấp dưới của phó đoàn Chu sao? Khi ấy chuyện này còn truyền ra rất náo nhiệt.
Vương Thủy Hương đang nói được một nửa, lập tức bị tiếng ho nhẹ của Miêu Hồng Vân cắt ngang: “Tiểu Khương, không phải là bọn chị không muốn nói, chỉ là vẫn không thể hiểu rõ bằng phó đoàn Chu được, chị nghĩ tốt nhất em cứ về hỏi phó đoàn Chu nhà mình đi.”
Lúc này, Vương Thủy Hương cũng biết mình lanh mồm lanh miệng đã nói những lời không nên nói.
Chị ấy lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, nên hỏi phó đoàn Chu thì hơn, cậu ấy là người trong cuộc.”
Khương Thư Lan nghe đến đây thì vô cùng tò mò.
Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến bọn họ phải giữ kín như bưng vậy.
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo xách theo gà về, dường như là cảnh duy nhất trên đảo lúc này.
Hai con gà bị gây sức ép đến gần chết, hoàn toàn trợn trắng mắt, ngay cả giãy giụa cũng không giãy giụa nổi nữa.
Nhưng hai đứa nhỏ cũng đã có biện pháp, tìm một nơi không có ai mà bắt đầu cứu trợ cho gà.
Cứ như vậy, cuối cùng con gà cũng thở ra được một hơi.
Bọn họ còn chưa quay về được đến nhà họ Lôi, chợt nghe thấy tiếng đồng chí Ngô giận đến chống nạnh mà mắng: “Tên trời đánh nào trộm mất gà của nhà tôi rồi!”
Mắng đến mức cả sư trưởng Lôi cũng phải phát hoảng.
“Gà trong nhà mất rồi sao?”
Trứng gà ăn ở trong nhà, toàn bộ đều dựa vào hai con gà này hết!
“Còn không phải sao, lãnh đạo à, ông nhìn xem chuồng gà này, hoàn toàn trống rỗng rồi.”
Sư trưởng Lôi nhìn thoáng qua chuồng gà nhà mình đều chỉ còn lại dấu trân, mùa xuân ở trên đảo, hơi ẩm đều quay về phía Nam, nơi nơi đều vô cùng ẩm ướt.
Chuồng gà này cũng không phải ngoại lệ.
Như này đủ để biết chứng cứ đều đã được lưu lại.
Lúc này ông ấy xua tay: “Chắc là hai đứa nhỏ lại nghịch ngợm rồi.”
“Không phải, hai đứa nó ăn trộm gà làm gì chứ?”
Đến cả chào hỏi cũng không cần nữa.
Đồng chí Ngô buồn bực.
Cái này thì.... Sư trưởng Lôi làm sao mà biết được?
“Đợi bọn nhỏ quay về hỏi một chút là biết ngay.”
“Bà nội Ngô, bọn cháu quay về rồi đây.”
Lôi Vân Bảo một tay xách theo gà, kéo lê trên mặt đất, một tay đau đến mức thở không ra hơi.
“Đây rồi, chính chủ quay lại rồi, hỏi bọn chúng là biết ngay.” Sư trưởng Lôi cười ha ha nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận