Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 72:

Khương Thư Lan lẳng lặng nhìn anh ta một lát. Ngay trước mặt mọi người, đột nhiên đi tới bên cạnh radio.
Cô cúi người xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy vị trí phía sau radio ra, rút ăng-ten ở trên cùng ra.
Vị trí bị che giấu phía sau dây ăng-ten lập tức bị lộ ra.
Là một hàng chữ hoa mai xiêu vẹo xiêu vẹo nhưng rất rõ ràng.
“Dược Hoa, thực sự xin lỗi, em yêu anh.... Lệ Na lưu lại.”
Ngón tay Khương Thư Lan dừng lại trên hàng chữ một lát, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Vậy đây là cái gì? Đó có phải là do con anh khắc lên không?”
Theo lời nói của Khương Thư Lan, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn qua đó.
Có một xã viên biết chữ dõng dạc đọc ra thành tiếng: “Dược Hoa, thực sự xin lỗi, em yêu anh, Lệ Na lưu lại.”
Lời này vừa dứt, hiện trường trong nháy mắt an tĩnh lại, theo bản năng nhìn về phía Giang Mẫn Vân.
Lệ Na rõ ràng là tên của một người phụ nữ, một người phụ nữ nói với Trâu Dược Hoa rằng em yêu anh, vậy thì Giang Mẫn Vân là cái gì?
Sắc mặt Giang Mẫn Vân bắt đầu có chút khó coi.
Một số xã viên nổi da gà.
“Ây da má ơi, buồn nôn đến như vậy sao?”
“Đây e là tín vật định tình phải không? Nếu không thì ai mà lại đi viết một từ buồn nôn như vậy!”
“Còn em yêu anh nữa chứ, chậc chậc!”
Đối với các xã viên ở nông thôn, đời này bọn họ sẽ không bao giờ nói những từ buồn nôn như vậy.
Thậm chí còn có người tò mò trực tiếp hỏi: “Lệ Na là ai vậy?”
Cái tên này vừa được nói ra, hiện trường yên tĩnh theo, người thân thích nhà họ Trâu đi theo tới, nhất thời cảm thấy có chút vi diệu.
Các thân thích và các xã viên theo bản năng nhìn về phía Trâu Dược Hoa.
Anh ta là người trong cuộc đưa cái radio này ra, anh ta cũng nên biết chứ nhỉ?
Sắc mặt Trâu Dược Hoa lúc này dùng từ xanh mét để miêu tả cũng không phải là nói quá.
Anh ta không biết phía sau radio này có khắc chữ, càng không biết năm đó Kiều Lệ Na ly hôn rời đi, thế nhưng còn lưu lại một dòng thư tình như vậy.
Nếu không thì căn bản anh ta sẽ không để cha mẹ dùng nó để thay số tiền vốn muốn mua radio.
Điều mà anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, loại chuyện bí ẩn này, vậy mà lại bị bại lộ ở trong tình huống như thế này.
Đối mặt với sự trách cứ của mọi người, Trâu Dược Hoa từ trước đến nay luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng không khỏi sứt đầu mẻ trán.
Trâu Dược Hoa chỉ cảm thấy tất cả chuyện không tốt đều gộp lại một chỗ, anh ta há miệng nói: “Tôi, chuyện này...”
Mở miệng ra nói một câu, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Không biết giải thích thế nào về Lệ Na, càng không thể giải thích rõ ràng câu: Dược Hoa, em yêu anh.
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh ta, chờ đợi anh ta đưa ra một câu trả lời.
Giang Mẫn Vân vẫn không thể ngẩng đầu, sau khi suy nghĩ nhiều lần, cô ta không có khả năng nhìn người đàn ông mình lựa chọn bị người ta chê cười, cũng không có khả năng làm cho mình trở thành trò cười.
Vì thế, Giang Mẫn Vân mở miệng, cô ta nhẫn nhục gánh vác trách nhiệm: “Là tôi, Lệ Na là tên trong thành mà đồng chí Dược Hoa đặt cho tôi.”
Lời này vừa dứt, Khương Thư Lan có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Giang Mẫn Vân, cô ta thật sự không biết Lệ Na là ai ư?
Hay là giả vờ không biết Lệ Na là ai?
Nếu như là vế trước, Khương Thư Lan cảm thấy cô ta thật sự là đủ thâm tình, nếu như là vế sau, như vậy thì phải công nhận là sự nhẫn nhịn của đối phương ngược lại làm cho người ta cảm thấy sợ.
Sắc mặt người nhà họ Trâu có chút vi diệu, ánh mắt nhìn cô ta không nói nên lời.
Duy nhất chỉ có Trâu Dược Hoa là kinh hỉ nhìn cô ta, anh ta không ngờ tới Giang Mẫn Vân lúc này lại còn vì anh ta mà hòa giải, vẫn còn bận tâm đến mặt mũi của anh ta.
Anh ta lựa chọn Giang Mẫn Vân, quả nhiên là một lựa chọn rất đúng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận