Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 851:

Chu Trung Phong dẫn Khương Thư Lan đi thẳng đến cửa hàng bán áo khoác, hình như loại cửa hàng này có rất ít người đến.
Bởi vì ở đây bốn mùa ở chốn Dương Thành đều giống như mùa xuân nên ngược lại thì rất nhiều người nước ngoài đến mua loại quần áo bông mùa đông này.
Đến cửa hàng bên này có cảm giác như kiểu đã đến chiến trường do Chu Trung Phong làm chủ vậy.
Anh chỉ thẳng vào chiếc áo khoác màu đỏ được treo cao nhất, áo có cổ lông màu trắng và nói: "Đồng chí, lấy chiếc áo khoác này xuống đi."
Còn chưa kể, cũng không biết là có phải do khí chất bức người hay là do ngoại hình của anh thực sự xuất chúng.
Nhân viên bán hàng đang lề mề ở chỗ khác, lúc đang nghe thấy lời của Chu Trung Phong, không dừng lại bất cứ chút nào liền đi lấy chiếc áo khoác xuống.
Thậm chí còn nghĩ đến việc giới thiệu: "Chiếc áo khoác là lông cừu nguyên chất, và lông ở phần cổ là lông thỏ, rất mềm mại, anh chị không tin thì cứ thử mà xem."
Nhân viên bán hàng rốt cuộc thì không nghĩ rằng hai người họ không thể mua được.
Thực sự là cặp vợ chồng trẻ này tướng mạo đều xuất chúng, cộng thêm cái thứ khí chất đó, trông họ thật sự không giống người bình thường.
Chu Trung Phong đón lấy chiếc áo, lập tức bế đứa trẻ bằng một tay, còn đón lấy Nháo Nháo trong tay Thư Lan: “Em thử xem sao?”
Trang phục này nhìn thôi cũng đã biết là không rẻ.
Khương Thư Lan tiêu tiền cho bố mẹ thì không nề hà gì, nhưng trái lại, với bản thân mình thì có chút không nỡ.
Dường như biết Khương Thư Lan đang nghĩ gì.
Chu Trung Phong thì thầm vào tai cô, đôi mắt của Khương Thư Lan sáng lên: "Thật sao?"
“Ừm, thật đó, thử nhé?”
Lần này, Khương Thư Lan không từ chối gì nữa, phải nói thân hình của cô cực kỳ đẹp, thế rồi chiếc áo khoác màu đỏ có cổ lông màu trắng này được mặc lên người cô.
Sang trọng giống như người nhà giàu vậy.
Điều này chủ yếu là do làn da trắng và khuôn mặt xinh đẹp từ trong trứng của cô.
Chu Trung Phong mỗi tay ôm một đứa trẻ, mắt anh lập tức sáng lên: "Trông rất đẹp đấy."
So với chiếc váy đỏ trước đây thì vẫn trông đẹp hơn.
Chiếc áo có cổ lông là lông thỏ màu trắng này làm tôn lên đôi mắt sáng và hàm răng trắng của cô, kiều diễm động lòng người, hơn nữa phải nói thế nào nhỉ, có thêm vài phần khí chất cao quý.
Nhân viên bán hàng bên cạnh cũng gật đầu: “Trang phục này dường như được thiết kế riêng cho người đồng chí nữ này."
Trước đây rất nhiều người thích trang phục này, nhưng sau đó mặc thử thì trang phục kiểu chiết eo, nếu không phải là eo thô không vừa thì cũng là màu đỏ kén người mặc, phải những người có nước da trắng mới tôn da.
Hễ cứ đen một chút, mặc đồ màu đỏ tươi sẽ khiến da trở nên sẫm màu hơn.
Mà Khương Thư Lan vừa vặn có tất cả những điểm cần có.
Mẹ Khương và những người khác phía sau đi tới, không khỏi sáng mắt lên khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu đỏ có cổ lông trên người Khương Thư Lan: "Đẹp lắm."
Khi mọi người đều nói rằng nó trông đẹp thì trang phục này thực sự rất đẹp.
Khương Thư Lan đứng trước tấm gương lớn, quay lại bèn hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"
"Một trăm mười tám!"
Ngay khi mức giá này được đưa ra, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi xuýt xoa.
Một trăm mười tám xu!
Người ta bình thường nếu đi làm chính thức trong đơn vị, sợ rằng phải hai tháng không ăn không uống gì mới có thể mua được.
Khương Thư Lan cau mày trong vô thức: "Đắt quá vậy."
"Lấy cái này đi, bọc lại giúp chúng tôi."
Chu Trung Phong giao hai đứa trẻ cho cha Khương và mẹ Khương, còn bản thân anh vừa cầm lấy phiếu mua vải vừa trả tiền.
Lần này bọn họ ra ngoài, cha mẹ anh gần như từ tây bắc gửi xuống, toàn bộ phiếu được mang lên theo.
Thế này thật là một dáng vẻ dứt khoát và nhanh nhẹn.
Nhiều người nhìn thấy đều ngớ người ra và sau đó họ liền cảm thấy ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận