Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 886:

Nhưng lúc này lại bị cả nhà chất vấn hỏi đột ngột nên Thiệu Tử Quyên cảm thấy cực kỳ áp lực trong lòng, rồi lại thấy oan ức: “Cháu cũng chưa nói gì mà. Cháu chỉ nói với Chu Trung Phong rằng sao anh ấy lại cho con đi tiểu ở cửa.”
Cô ta vừa dứt lời thì cả nhà lập tức yên lặng.
Sau đó không biết ai đó nói một câu: “Con của Chu Trung Phong mới đầy tháng không lâu mà?”
Một đứa bé còn trong tã lót thì ai có thể cản được lúc nó mắc tiểu chứ?
Đừng nói là ở cửa, cho dù là đi tiểu trên giường hay trên người cũng là chuyện bình thường!
“Không phải chứ Tử Quyên? Em tị nạnh với một đứa bé làm gì?” Anh cả của Thiệu Tử Quyên không nhịn được mà nói.
Thiệu Tử Quyên cũng không biết lúc ấy mình bị làm sao, ngay khi nhìn thấy Chu Trung Phong trở lại thì cô ta vốn rất vui vẻ.
Cô ta từng thích anh lúc niên thiếu.
Lúc ấy, Chu Trung Phong là người đàn ông đẹp trai và giỏi nhất trong đại viện, những cô gái trẻ trong đại viện thích anh cũng không ít.
Thiệu Tử Quyên cũng là một trong số đó.
Chỉ là sau này Chu Trung Phong rời khỏi thủ đô rồi kết hôn thì tình cảm của những cô gái này mới hoàn toàn phai nhạt đi.
Nhưng anh đã là người mà cô ta từng thích thời niên thiếu, từng là ánh trăng trên bầu trời cao không thể với tới, lại nhiều năm không gặp.
Thật ra, thứ khiến Thiệu Tử Quyên không thể chấp nhận được chính là, người đàn ông giống như ánh trăng trên cao không thể với tới kia lại có thể thoải mái cho con mình đi vệ sinh ở mọi chỗ.
Giống như những thứ tốt đẹp vốn có trước kia lập tức tan thành ảo ảnh.
Thiệu Tử Quyên bị người nhà vặn hỏi thì cũng rất oan ức trong lòng: “Không phải con chỉ nói một câu như thế sao? Có đáng để mọi người trách mắng con như vậy sao? Lúc trước, không phải con dâu nhà họ Viên ôm con cho đi tiểu ở ven đường cũng bị mọi người chỉ trích hay sao?”
Thậm chí, vì chuyện này mà con dâu nhà họ Viên đã gả tới đây mấy năm rồi nhưng vẫn không thể hòa vào trong vòng của bọn họ.
“Hai chuyện này có gì giống nhau sao?” Anh cả của Thiệu Tử Quyên không nhịn được mà giật giật hai bên thái dương.
Giọng nói thoáng chút bệnh xoang của ông nội Thiệu vang lên: “Cháu cả, cháu sang nói lời xin lỗi với nhà họ Chu đi.” Ông ngừng một lát rồi liếc đôi mắt đục ngầu sang đứa cháu gái của mình.
“Bây giờ Tử Quyên thu dọn đồ đạc, lập tức xuống nông thôn!”
Ông vừa nói ra quyết định này thì mọi người đều sợ ngây người. Lúc trước Thiệu Tử Quyên chạy theo trào lưu mà lựa chọn xuống nông thôn, người trong nhà ai cũng khuyên cô ta nhưng không được.
Đợi đến khi Thiệu Tử Quyên xuống nông thôn thì mới thấy hối hận, nhưng khi đó đã muộn.
Cũng do ông nội Thiệu sinh bệnh nặng nên bấy giờ mới đón Thiệu Tử Quyên từ nông thôn về thủ đô.
Thế nhưng Thiệu Tử Quyên ở nhà chưa được một ngày đã muốn đuổi cô ta về sao?
“Ông nội!” Thiệu Tử Quyên nói với vẻ không thể tin nổi: “Ông, sao ông lại đuổi cháu đi?”
Cô ta vốn cố ý quay về vì để đón tết Nguyên Tiêu với ông nội.
Ông nội Thiệu không nhìn cô mà chỉ nhìn sang cha của Thiệu Tử Quyên rồi nói: “Trước chiều nay, cha không muốn nhìn thấy nó nữa.”
Mọi người đều khá kinh ngạc với quyết định này của ông nội Thiệu. Ai cũng biết rằng ông là người thương Thiệu Tử Quyên nhất, nhưng bây giờ lại thẳng tay đuổi Thiệu Tử Quyên đi.
Sau khi mọi người rời đi hết thì cháu trai cả của nhà họ Thiệu là anh cả của Thiệu Tử Quyên được giữ lại.
Ông nội Thiệu hỏi: “Thành Quân, cháu hiểu ý nghĩa của sự sắp xếp lần này của ông không?”
Thiệu Thành Quân cũng là người mà ông nội Thiệu bảo đi xin lỗi nhà họ Chu.
Anh ta chần chừ rồi khẽ gật đầu: “Nhà họ Chu mạnh hơn chúng ta.”
“Coi như trong nhà này cũng chỉ có một mình cháu hiểu.”
Ông nội Thiệu thở dài, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cũng hiện rõ: “Ông cũng không thể sống được mấy ngày nữa, không còn bảo vệ được các con bao lâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận