Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1385:

Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Từ Cúc Hương, Từ Cúc Hương liền nói: “Thư Lan không có gạt người, năm đó lão Trang đưa cho Thư Lan biên soạn thi đại học tư liệu vẫn chưa hoàn thành xong, liền có chuyện đau lòng xảy ra.”
Đây mới là chuyện khiến bà đau lòng mãi không nguôi.
Khương Thư Lan nhìn về phía Từ Mậu Cần, ngữ khí bình tĩnh: “Cậu nếu tin được tôi thì chờ đến lúc tôi bổ sung tư liệu xong, đến lúc đó đưa cậu sao chép một phần.”
Từ Mậu Cần sửng sốt: “Cô….”
Có thể chứ?
Cậu ấy còn không thể thốt ra câu đó.
Đối phương liền trả lời: “Tôi là Khương Thư Lan, là học sinh ưu tú nhất của lão Trang, trừ tôi ra, không ai có thể bổ sung được tư liệu đó.”
Hoặc là nói, chính cô bổ sung cũng không đạt được trình độ như vị lão sư kia.
Đơn giản là, cô mới chính là học trò do một tay lão hiệu trưởng dạy ra.
Từ Mậu Cần đã từng có nghe qua tên của Khương Thư Lan, nhưng phàm là một người từ công xã cao trung đọc qua nhiều sách, không ai không biết đến cái tên này.
Ba tiếng Khương Thư Lan này, quả thực là một cơn ác mộng đám học sinh bọn họ.
Chính là một người siêu việt, thông minh cực đỉnh như vậy.
“Tôi tin cô.” Từ Mậu Cần đột nhiên nói, không chỉ như vậy, cậu ta cũng tránh sang một bên.
Ý bảo với cô Từ Cúc Hương là có thể dắt theo Khương Thư Lan đi vào.
Mấy ngày nay cô Từ Cúc Hương ở tại nhà bọn họ, thứ trọng điểm là tư liệu được giấu trong hành lý, không ai có thể đụng đến được.
Từ Mậu Cần cũng may đọc nhiều sách, biết lễ nghĩa liêm sỉ, còn xem như còn có một tia lương tri cuối cùng.
Nhìn cậu tránh sang cho hai người họ vào, cha mẹ cậu liền nóng nảy: “Mậu Cần, con làm thế nào lại có thể để cô của con đem tư liệu giao cho một người không quen biết vậy?”
Xem ra hai người bọn họ là muốn được hưởng ké vinh hoa lộc tài của Từ Cúc Hương.
Muốn giao tài liệu cũng phải giao cho người nhà mới được.
Khương Thư Lan đứng yên, giương mắt nhìn Từ Mậu Cần.
Từ Mậu Cần cười khổ một tiếng: “Cha, mẹ, con không có năng lực bổ sung chỉnh sửa lại tư liệu.”
Một câu nói của cậu ta liền khiến cho cha mẹ nhà họ Từ tức khắc đứng lại, họ thở dài.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Từ Cúc Hương đưa Khương Thư Lan vào phòng, sau đó lấy từ hành lý bên trong ra mấy quyển bút ký viết tay thật dày.
Thời gian có hơi lâu quá rồi, sổ tay màu đen ngạnh kia cũng bắt đầu trở nên ố vàng.
Khương Thư Lan nhìn quyển sổ tay đầy quen thuộc kia.
Đột nhiên liền đỏ mắt.
Cô còn nhớ rõ lúc trước, mỗi lần thầy hiệu trưởng cho bọn họ đi học, sổ tay ngạnh này chưa bao giờ rời tay.
Cô còn tò mò nó là thứ gì nên mới đi ngầm hỏi qua thầy hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Trang xụ mặt, đặc biệt nghiêm túc: “Chờ con về sau sẽ biết.”
Như thế nào mà sổ tay ngạnh lại giống y đúc như vậy.
Mỗi một quyển độ dày có thể so với độ dày của giáo tài độ.
Ước chừng hơn cả trăm trang.
Cho nên lại lần nữa nhìn đến quyển sổ tay kia, Khương Thư Lan có chút hoảng hốt.
“Thư Lan?”
Từ Cúc Hương liên tiếp gọi ba tiếng, Khương Thư Lan mới hoàn hồn, cô nâng hốc mắt hồng hồng: “Vâng? Con đây.”
Từ Cúc Hương thấy cô phản ứng như vậy, bà còn không rõ có chuyện gì sao.
Bà ấy đem năm cái sổ tay ngạnh một cách thận trọng, nghiêm túc, thật cẩn thận đưa toàn bộ cho Khương Thư Lan.
“Tốt rồi, thay mặt lão sư của con, rốt cuộc cũng giao lại được cho con.”
Tuy rằng chờ đến nhiều năm như vậy, nhưng rốt cuộc cũng có thể chờ đến ngày này.
Đây không đơn giản giống như giao quyển sổ tay, mà chính là một sự truyền thừa.
Khoảnh khắc Khương Thư Lan nhận quyển sổ tay, thậm chí như tựa hồ thấy được lão hiệu trưởng hướng tới cô mà cười cổ vũ.
Khương Thư Lan hoảng hốt nói: “Con nhận được rồi.”
“Con sẽ tham gia thi đại học.”
Tựa hồ thốt ra lời này, cách đó không xa trong không trung có bóng người, cũng đi theo hoảng hốt, giây tiếp theo liền biến mất không thấy.
Khương Thư Lan không rõ, đó là do chính cô ảo giác, hay là lão hiệu trưởng thật sự xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận