Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 350:

Chu Trung Phong thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: “Tôi có thể khuyên được cô ấy thì còn đến tìm anh à?”
Dứt lời liền đổi giọng: “Thôi, không nói cái này, lúc trước không phải cậu nói là mưa gió bão táp khiến cho nhà ăn không có đồ ăn à?”
“Đồng chí Thư Lan nhà tôi cho anh một cái chủ ý, không phải trên núi có rất nhiều măng à? Nếu đào măng về thì có thể giải quyết ít nhất nửa tháng thức ăn cho nhà ăn rồi và đến mùa xuân trên núi có không ít rau dại, còn có rễ cây bồ công anh, rau dền, rau ngót này nọ hẳn là có thể duy trì một khoảng thời gian.”
Sĩ quan hậu cần vỗ đùi: “Đúng vậy, đồng chí Thư Lan này của nhà anh nhất định phải làm cấp dưới của tôi.”
Còn chưa bắt đầu công việc đã bắt đầu giải quyết vấn đề khó cho lãnh đạo rồi.
Người cấp dưới tốt như vậy biết tìm ở đâu?
Chu Trung Phong ừ một tiếng, trước lúc đi hỏi một câu: “3 giờ rưỡi thật sự không thể đổi à?”
“Đi đi đi, thời gian huấn luyện dã ngoại của mấy anh có thể đổi à?”
Cái này làm sao mà đổi được?
Thế là Chu Trung Phong không hỏi nữa, giờ ngọ buổi sáng làm việc xong nghỉ ngơi liền dùng ống nghe truyền lời.
Anh tự thuật lại một lần hoàn chỉnh không sót chữ nào của sĩ quan hậu cần cho cô nghe.
Khương Thư Lan nghe xong cũng có chút ngoài ý muốn: “3 giờ rưỡi sao?”
Sớm như vậy!
Cô còn chưa từng rời giường sớm vậy đâu.
Chu Trung Phong gật đầu: “Nếu không thì để anh từ chối giúp em?”
Thư Lan ngày thường yêu ngủ đến lười biếng, còn có cảm giác khó chịu khi phải rời giường, đi làm sớm như vậy sợ cô chịu không nổi.
Khương Thư Lan lắc đầu, cắn răng: “3 giờ rưỡi, 3 giờ rưỡi, em đi.”
Cơ hội làm việc khó có thể có được, cô không làm thì thật sự là quá đáng tiếc.
Thấy cô kiên trì như vậy, khóe môi Chu Trung Phong mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không khuyên bảo gì cô.
“Đúng rồi, anh có biết tiền lương một tháng bao nhiêu không?”
Chu Trung Phong thật đúng là không biết, anh chỉ hỏi thời gian làm việc và cụ thể là làm việc gì thôi chứ quên mất hỏi tiền lương.
Khương Thư Lan nhìn thấy thái độ của anh thì đã biết, cô xua tay nói: “Thôi, đến lúc đó em sẽ tự mình hỏi.”
Sau khi xác định việc làm rồi, Khương Thư Lan liền phải sắp xếp chỗ ở cho hai đứa trẻ.
Lôi Vân Bảo thì dễ rồi, để cậu bé về nhà họ Lôi là được.
Còn Tiểu Thiết Đản thì… Khương Thư Lan nhíu mày nghĩ tới nghĩ lui: “Tiểu Thiết Đản, buổi sáng cháu đến nhà bà lão Na được không?”
Cô có thể thương lượng cùng với bà lão Na, mỗi tháng trả tiền sinh hoạt phí cho đứa nhỏ.
Tiểu Thiết Đản cúi đầu nhìn mũi chân, ngón tay chỉ nhau mà không nói gì.
Khương Thư Lan thở dài ôm cậu bé lên: “Cô sắp phải đi làm, chắc chắn là không có thời gian lo cho cháu, nhưng thật ra cháu có thể cùng cô đến nhà ăn, nhưng đi nhiều quá chắc chắn không tốt lắm.”
“Hay là, cháu muốn ở đâu?”
Cô sẽ cố gắng sắp xếp.
Tiểu Thiết Đản nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo, cúi đầu ủ rũ nói: “Cháu muốn ở cùng với Tiểu Lôi Tử.”
Từ ngày bắt đầu ở đảo Thượng Hải đến giờ cậu bé chưa từng tách ra với Lôi Vân Bảo.
Khương Thư Lan ngẩn người: “Muốn đi cùng Tiểu Bảo đến nhà họ Lôi hả?”
Trước đây Tiểu Thiết Đản ở nhà họ Lôi mấy ngày còn được, nhưng mà nếu cô đi làm lâu như vậy thì không thể nào ổn được.
Dường như Lôi Vân Bảo nhìn ra được sự lo lắng của Khương Thư Lan, nhỏ giọng nói: Cô ơi, cô xem vậy được không? Bọn cháu ngủ bên đây, sau đó về nhà cháu ăn cơm.”
Vậy thì không có ai chiếm lợi của ai.
Dù sao mỗi ngày cậu bé cũng ở nhà của cô để ăn uống, Tiểu Thiết Đản và cậu bé về nhà ăn uống cũng là bình thường.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Thôi để cô thương lượng trước với đồng chí Ngô đã!”
Chuyện này một mình cô không thể làm chủ được.
Rất nhanh bên đồng chí Ngô đã xác định rồi, đối với chuyện để hai đứa nhỏ về nhà họ Lôi ăn cơm bà ấy còn ước gì như vậy, Lôi Vân Bảo là cái thằng nhóc thúi từ sau khi được Khương Thư Lan cứu xong mỗi ngày liền dính lấy cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận