Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 557:

Vương Thủy Hương ở một bên nghe thấy như vậy liền bĩu môi nói: “Biết tại sao Tiêu Ái Kính không thể qua lại với chúng ta được hay không?”
Khương Thư Lan cùng với Miêu Hồng Vân đồng loạt quay qua nhìn.
Chợt nghe thấy Vương Thủy Hương nói: “Là do chúng ta mở miệng ra không biết nịnh nọt người khác đấy!”
“Không thể khen người khác một cách ba hoa chích chòe, người ta làm sao có thể vui được? Khả năng nịch nọt tâng bốc này cũng phải học mới có được.”
Nghe được lời này, xung quanh bỗng im lặng.
Mấy người vợ quân nhân ban đầu còn đang khen người, cũng có chút mất tự nhiên không nói gì nữa.
Khương Thư Lan đành lắc đầu, chị Thủy Hương này cái gì cũng tốt hết, chỉ có mỗi tật là mỗi khi mở miệng đều đắc tội với người khác.
Mấy câu vừa rồi đều đã đắc tội với Tiêu Ái Kính với mấy người vợ quân nhân kia.
Cô túm lấy tay áo Vương Thủy Hương, lắc đầu với chị ấy.
Chồng của Vương Thủy Hương chỉ là một doanh trưởng, lần này trong số những người được thăng chức cũng không biết có chồng chị ấy hay không, nhưng Khương Thư Lan biết nếu Vương Thủy Hương cứ đắc tội với người khác như vậy, tương lai sợ là sẽ rất khó khăn.
Vương Thủy Hương cuối cùng vẫn biết để mặt mũi cho Khương Thư Lan.
Chị ấy hướng về phía mấy người Tiêu Ái Kính kia hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Khương Thư Lan cùng với Miêu Hồng Vân ở bên cạnh lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thực sự sợ nếu như Vương Thủy Hương còn nói tiếp sẽ đắc tội với một nửa người vợ quân nhân trong đại sảnh này mất.
Có vài người không ưa bọn họ cũng được, nhưng mọi người đều để ở trong lòng hết, trưởng thành rồi sẽ không biểu hiện trực tiếp ngoài mặt.
Một người thẳng tính như Vương Thủy Hương coi như rất hiếm thấy.
Lúc này chợt truyền ra tiếng nhạc đệm.
Trên đài vẫn tiếp tục.
Chính ủy Tống: “Lần này quân đội hải đảo chúng tôi mời các chiến sĩ lập công đến, bọn họ dưới mưa bom bão đạn tiêu diệt được quân địch, thành công lập được công trạng, chúng ta hãy cùng vỗ tay tán dương họ.”
Sau đó phía dưới là một tràng vỗ tay như sấm.
Tấm màn sân khấu đỏ chói được vén ra, lộ ra hơn mười quân nhân, bọn họ đồng loạt đi lên theo hàng, mà đi phía cuối cùng chính là Chu Trung Phong.
Cho dù là đi sau cùng thì cũng không giấu được phong thái nổi bật, ánh đèn chiếu xuống, anh mặc một bộ quân trang màu trắng thẳng tắp, dáng người cao ngất, tuấn tú phi phàm.
Tại nơi ngọn đèn chiếu xuống trông vô cùng chói mắt.
Dường như trong khoảnh khắc mọi người đều nhìn đến Chu Trung Phong.
“Đội trưởng Chu!”
Không biết có ai đó trong đám người đột nhiên hô lên trước, sau đó mọi người cũng đồng loạt hô lên: “Đội trưởng Chu.”
Lại một tiếng nữa, lập tức khiến cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Người đẹp có ai mà không thích chứ?
Dù biết Chu Trung Phong đã kết hôn, nhưng vẻ ngoài của anh thực sự rất đẹp, chỉ lẳng lặng đứng trên đài thôi nhưng dáng người kia, khuôn mặt kia cũng đủ khiến cho người ta không thể bỏ qua được rồi.
Lúc mọi người gọi tên.
Có ai đó trong đám người lại nhìn về phía Khương Thư Lan ồn ào nói: “Đồng chí Tiểu Khương, còn không mau gọi đội trưởng Chu nhà cô đi!”
Chỉ trong nháy mắt, cũng không biết tại sao, đèn lại chiếu rọi tới đó.
Khương Thư Lan đỏ mặt, theo bản năng mà nhìn theo Chu Trung Phong ở trên đài cao, chỉ trong nháy mắt, bốn mắt lập tức nhìn nhau, tình ý đậm sâu.
Khương Thư Lan cười lên rồi trả lời: “Không sao hết, mọi người gọi ở bên ngoài, còn tôi về nhà sẽ gọi.”
Về đến nhà, nếu thích cô còn có thể gọi cả tên lẫn họ.
Chu Trung Phong mỗi lần nghe được người ta gọi họ Chu của mình thì đều cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Thấy cô tự nhiên hào phóng như vậy, người bên cạnh cũng nhịn không được mà vui vẻ nở nụ cười.
Chu Trung Phong ở trên đài thấy cô không chút sợ hãi, cũng không bị khó xử, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chính ủy Tống liền trêu ghẹo: “Sao vậy? Trở về sợ vợ cậu sẽ không còn nhớ chức danh của cậu nữa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận