Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 493:

Chú Tư, chú yên tâm, cháu bắt ai cũng không bắt chú, chú chính là chú Tư ruột thịt của cháu, là trưởng bối cháu thích nhất.
Còn có chị Hồng nữa, màu sơn móng tay hôm nay của chị thật đẹp, chẳng khác nào tiên nữ.
Vì thế đầu tiên đám người này bị Răng Nanh uy hiếp một phen.
Sau đó bọn họ liền bị Lê Lệ Mai dỗ ngọt cho lạc vào sương mù.
“Ây da, ông Cả, ông Hai, có một số việc, chúng ta cũng không thể nói rõ ở bên ngoài được, mọi người nghe thấy sẽ càng không tốt, đi đi đi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.”
“Mọi người yên tâm, một đứa con cháu như cháu còn có thể ngược đãi mọi người được sao?”
Vốn dĩ những người này có hơi không muốn, nhưng bọn họ thấy vẻ mặt tươi cười của Lê Lệ Mai, thái độ của cô ấy thật sự quá chân thành, rồi lại nghĩ đến tộc trưởng Lê bị quân đội dẫn đi.
Thật ra trong lòng bọn họ cũng không quá muốn lớn tiếng về chuyện này, không bằng bây giờ bọn họ đi bàn bạc một chuyến.
Nhưng mà vào nhà rồi, mọi người lập tức to tiếng, người mở miệng đầu tiên chính là ông Cả: “Lệ Mai, chuyện của cha cháu là như thế nào?”
“Ngoài ra, mặc kệ cha cháu có bị dẫn đi hay không, không có tộc trưởng cũng không tới lượt cháu làm.”
“Đúng vậy, dân tộc Lê chưa từng có cái gọi là để phụ nữ làm tộc trưởng.”
“Phụ nữ vẫn nên an phận một chút, quá mạnh mẽ sẽ không dễ để gả đi.” Chị Hồng nhìn màu sơn móng tay mới của mình, chị ta vô cùng vừa lòng.
Lê Lệ Mai cười cười với bọn họ, sau đó chỉ trong nháy mắt, rầm một tiếng, cửa đã đóng lại.
Nụ cười trên mặt cô ấy đã biến mất, cô quăng năm cuốn sổ sách lên trên bàn: “Đến đây đi, chúng ta nói chuyện.”
Trong nháy mắt, mấy người trước đó vẫn còn kiêu ngạo dạy đời, vẻ mặt đều đã thay đổi.
Nói chính xác hơn là hoảng sợ.
Bởi vì những sổ sách đó, bọn họ đều giấu ở chỗ sâu nhất, hầu như không có kẻ nào biết.
Nhưng bây giờ những sổ sách đó, vì sao lại xuất hiện trong tay Lê Lệ Mai chứ?
Đây thật sự là điều không thể tưởng tượng nổi.
Ông Cả là người phản ứng đầu tiên, đồng tử ông ta co lại, run rẩy giơ tay lên: “Mày…”
Một lúc lâu sau, ông ta cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Lê Lệ Mai cười cười với ông ta, cô ấy vô cùng tốt bụng mà đỡ ông ta ngồi lên ghế.
Nói chính xác hơn là Lê Lệ Mai nhẹ nhàng đè ông ta ngồi lên ghế.
Cô ấy cúi người, ngón trỏ để trên môi: “Ông Cả thật hư, ông nói nhỏ chút đi ạ, đừng quấy rầy chị Thư Lan của tôi.”
Cô ấy không nghĩ, cũng không dám để chị Thư Lan nhìn thấy một mặt hung ác của mình.
Cho nên Lê Lệ Mai tìm một gian nhà tranh riêng để tiếp đãi đám người này.
Mà gian nhà tranh cách vách, Khương Thư Lan đang vui vẻ ăn vải ở đó.
Không biết vì sao, nghĩ đến chị Thư Lan đang ngồi ở bên cạnh, cảm xúc của Lê Lệ Mai dần ổn định trở lại. Cho nên cô ấy đối xử với đám người ông Cả, thái độ cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng mà loại nhẹ nhàng này đối với những người đã quen một Lê Lệ Mai bỡn cợt mà nói, trái lại làm cho bọn họ có hơi không thích ứng.
“Lệ Mai, cháu đây là có ý gì?”
Người nói là ông Hai, ông ta đã không còn bộ dạng chỉ trích như trước đó.
Lê Lệ Mai cười cười, cô kéo một cái ghế, ngồi xuống trước mặt mọi người.
Hành động này khiến cho đám ông Cả bất giác nhíu mày, ở nơi này của bọn họ, dưới tình huống trưởng bối đang ngồi, con cháu không thể ngồi xuống, chỉ có thể đứng.
Nhưng mà sau khi Lê Lệ Mai ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng. Đừng nói tới là có người phản đối.
Động tác của Lê Lệ Mai không nhanh không chậm, hai tay tùy tiện vắt vào nhau, cô nhẹ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta có thể đàm phán được chưa?”
Vẻ ngoài của cô là vẻ ngoài điển hình của người trong dân tộc Lê, da trắng mắt to mặt nhỏ, đường cong quai hàm lưu loát, không thể không nói, cô ấy chính là một mỹ nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận