Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 954:

Quy tắc trên thị trường của thủ đô sao?
Khương Thư Lan khẽ cười, đôi mắt trong suốt mang theo mấy phần đã hiểu rõ rồi: “Động đến miếng ăn của mấy người sao?”
Hải đảo bọn họ tóm được nhà máy cán thép, hoặc là nói tương lai sẽ thâu tóm được toàn bộ thị trường của thủ đô.
Có ý nghĩa rằng tất yếu sẽ động đến miếng ăn của những nơi khác.
Nhưng mà Khương Thư Lan không nghĩ đối phương lại tìm đến cửa nhanh như vậy, nhưng lại làm ra vẻ như thân quen lắm.
Ánh mắt Bành Văn Binh sâu lại, anh ta không ngờ Khương Thư Lan không những xinh đẹp mà còn rất thông minh.
Anh ta vừa mới nói qua mà cô đã lập tức nói thẳng vào điều anh ta mới nói xong.
“Chưa đến mức động đến miếng ăn đâu.”
Bành Văn Binh điều chỉnh lại thái độ, không còn là thái độ ngả ngớn chướng mắt như vừa rồi nữa mà là thái độ nghiêm túc hơn mấy phần.
“Đồng chí Khương, có thể thấy việc lần này cô tùy ý nhúng tay tranh đoạt thị trường sẽ khiến cho rất nhiều người mất đi công việc, thậm chí còn làm mất đi nguồn thu nhập chính của họ.”
“Đồng chí Khương, nói như vậy thì cô chính là tội nhân trong mắt những người dân nghèo.”
“Cô có tính toán sẽ bồi thường cho bọn họ như thế nào chưa?”
Người kia thực sự thâm độc, đường đường là một người đàn ông vậy mà lại đổi trắng thay đen, khiến người vô tội thành có tội.
Nếu người nào tâm tính mềm lòng không đủ kiên định chắc chắn sẽ vì điều này mà tự trách mình.
Nhưng Khương Thư Lan thì không phải người như vậy.
Cô ngẩng đầu đánh giá Bành Văn Binh, chưa trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại một vấn đề.
“Nghe nói trong con ngõ này có rất nhiều người thường hay so đo với Chu Trung Phong đúng không?”
“Trong đó anh là người chỉ đứng sau Chu Trung Phong một bậc thôi đúng không?”
Bành Văn Binh không hiểu những lời này của Khương Thư Lan là có ý gì,
Trong lòng anh ta cũng đã có phán đoán không tốt rồi.
Quả nhiên giây tiếp theo, Khương Thư Lan liền mở miệng nói: “Tôi thấy anh chỉ đứng sau Chu Trung Phong một bậc không khác nào là vũ nhục đối với Chu Trung Phong.”
“Ít nhất thì Chu Trung Phong nhà chúng tôi là một người đàn ông chân chính, ăn nói ngay thẳng, càng không dùng chiêu ám chỉ đổi trắng thay đen với phụ nữ như vậy.”
“Cô....”
Sắc mặt Bành Văn Binh xanh mét, đây là lần mà anh ta bị vũ nhục đến thê thảm nhất.
“Tôi nói sai gì sao?”
“Cả thị trường ở thủ đô lớn như vậy, đơn đặt hàng của nhà máy cán thép mất rồi, sao anh không nghĩ xem người ở nhà máy cán thép tại sao lại phải điều người tới phía Nam tìm nguồn hàng cung cấp chứ không nguyện ý ở lại thủ đô đặt hàng nữa, anh không cảm thấy như vậy rất buồn cười sao? Đều là cạnh tranh trên thị trường, không sống kém chết, ai sinh tồn được thì sinh tồn.
Đạo lý này đồng chí Bành lại không hiểu sao?”
“Hay là nói anh hiểu nhưng vẫn muốn đem trách nhiệm này đổ lên đầu một người phụ nữ như tôi.”
Bành Văn Binh hoàn toàn không ngờ được rằng Khương Thư Lan thoạt nhìn ôn nhu hòa khí vậy mà có thể nói ra được những lời lợi hại như vậy.
“Đồng chí Khương, cô đừng quá đáng.”
“Là bản thân anh quá đáng trước.”
Không biết khi nào, Chu Trung Phong đi từ góc khuất ra, khoác chiếc áo khoắc màu trắng lên người của Khương Thư Lan.
Lúc này mới xoay người nhìn về phía Bành Văn Binh.
Ngữ khí anh lạnh lùng: “Làm ăn thất bại lại đi đến trách người khác tranh miếng ăn, Bành Văn Binh nếu như đây là kết quả của việc anh đã ở lại thủ đô để làm ăn thì tôi thực sự may mắn khi ngày đó đã rời khỏi nơi này.”
Sắc mặt Bành Văn Binh xanh mét, cả hai vợ chồng nhà này đều đến vũ nhục anh ta.
“Chu Trung Phong, anh đừng nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh.”
Chu Trung Phong không quan tâm anh ta mà đóng cúc áo khoác lại cho Khương Thư Lan rồi nói: “Mau quay về đi, Nháo Nháo cùng với An An vẫn còn đang đợi em đó.”
Ý muốn nói rằng chuyện ở đây cứ để anh xử lý cho.
Khương Thư Lan nhanh chóng nhìn qua Bành Văn Binh, sắc mặt Chu Trung Phong vô cùng bình tĩnh, không có vẻ miễn cưỡng gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận