Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 155:

Chu Trung Phong hướng về phía Khương Thư Lan mà cúi chào, ngữ khí cực kỳ trịnh trọng: “Đồng chí Khương Thư Lan, thay mặt cho tất cả đứa nhỏ, tất cả cha mẹ, toàn thể người của cục cảnh sát Dương thành cảm ơn em.”
Khương Thư Lan ngạc nhiên, có chút ngại ngùng, cô mím môi rồi cười: “Chỉ cần cứu được mấy đứa nhỏ là được rồi.”
Chỉ cần không giống như trong bình luận kể là được, thực sự rất bi thảm, khiến cho người ta đau lòng vô cùng.
Ánh mắt Chu Trung Phong lại càng nhu hòa, anh nhìn thoáng qua xung quanh, nén giọng nói: “Em được báo cáo là đã đưa kẻ buôn người tới khoang phòng, và cứu được một đứa nhỏ.”
Sau đó, anh dừng lại một chút, mang theo vài phần nghiêm túc.
“Nhưng mà mấy vị trí cụ thể mà em cung cấp thì chưa báo, cũng không báo. Như vậy em sẽ phải chịu ủy khuất một chút, chỉ nói rằng mang theo nhiệm vụ mà điều tra ra được vị trí!”
Báo ra chuẩn xác mỗi vị trí của kẻ buôn người, đặt lên người anh sẽ không vi phạm hay có chút nghi hoặc nào.
Nhưng nếu đặt trên người Khương Thư Lan, tuy rằng không vi phạm, nhưng cô chỉ là người vừa mới kết hôn, sao có thể hiểu rõ được những việc này?
Ánh mắt Chu Trung Phong âm trầm, dừng lại trên khuôn mặt Khương Thư Lan trong chốc lát.
Khương Thư Lan tràn đầy kinh ngạc: “Như vậy cũng được sao?”
Cô cũng đang rất lo lắng, nếu như cấp trên hỏi đến cô làm sao mà biết rõ được mấy vị trí kia, cô hoàn toàn không thể nói là do bình luận được!
Người ta cũng sẽ không tin cô.
Lời này của Chu Trung Phong đối với Khương Thư Lan mà nói thì giống như tia hy vọng vậy.
Chu Trung Phong ừm một tiếng, nói: “Đồng chí Khương Thư Lan, sẽ không hỏi em tại sao biết được những điều kia, nhưng em phải cam đoan rằng lý do sau đó không có nguy hại gì đến tổ chức, đến quốc gia!”
Nếu có thì anh nhất định sẽ vì việc nước mà quên tình nhà.
Đây là chức nghiệp mà quân nhân được rèn luyện hàng ngày, chính là tuyệt đối trung thành với quốc gia.
Nhưng anh cũng là một người đàn ông.
Khương Thư Lan lập tức gật đầu, giọng nhỏ nhưng ngữ khí chắc nịch: “Chu Trung Phong, anh yên tâm, nhất định không có chuyện đó đâu.”
Cô không hề làm gì nguy hại đến tổ chức, đến quốc gia hết, nếu như thực sự có ngày đó, cô sẽ tự giải quyết bản thân đầu tiên.
Mỗi người lớn lên từ thời chiến, đối với quốc gia đều là toàn tâm toàn ý mà trung thành.
Lời này khiến sắc mặt Chu Trung Phong thả lỏng hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang được Khương Thư Lan bế trong lòng, thấp giọng nói: “Trước tiên đưa đứa nhỏ cho anh, đợi khi đến Dương thành rồi sẽ di chuyển cả trẻ con lẫn nhóm buôn người đến cục cảnh sát.”
Khương Thư Lan chần chờ trong chốc lát, cô định thả Lôi Vân Bảo xuống, nhưng không ngờ là Lôi Vân Bảo liên tục uốn éo, trực tiếp chui vào trong lòng ngực Khương Thư Lan, quay mông về phía Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong: “...”
Khương Thư Lan muốn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Một lát sau, Lôi Vân Bảo liền ngẩng đầu nhìn qua, nhìn về phía Chu Trung Phong, có chút mơ hồ mà nói: “Chú Trung?”
Lời này vừa dứt.
Sắc mặt Khương Thư Lan và Chu Trung Phong đều có chút bối rối, Khương Thư Lan đột nhiên nhớ ra gì đó.
Ông nội đứa nhỏ này là sư trưởng, còn là người đầu tiên nhận chức sư trưởng của quân đội ở hải đảo.
Cô liền đặt Lôi Vân Bảo về phía trước, búng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Chu Trung Phong, anh xem anh có nhận ra cậu bé không?”
Từ lúc Lôi Vân Bảo gọi hai tiếng chú Trung, Chu Trung Phong liền có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.
Lúc Khương Thư Lan để lộ toàn bộ khuôn mặt của đứa nhỏ này ra.
Ánh mắt Chu Trung Phong dõi theo mà nhìn, lập tức dừng trên khuôn mặt Lôi Vân Bảo, ngữ khí mang theo chút do dự: “Cháu là... Đứa nhỏ nhà họ Lôi đúng không?”
Ngũ quan của đứa nhỏ này rất rõ ràng, người nhà họ Lôi có đặc điểm mày rậm mắt to, còn có đôi tai đỏ rực.
Thực sự rất dễ nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận