Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 495:

Lê Lệ Mai bình tĩnh nói ra điều kiện của mình: “Tôi phải làm tộc trưởng.”
Năm chữ, tựa hồ như nói thời tiết hôm nay thật đẹp, bình tĩnh đến tận cùng.
Đám người ông Cả cắt ngang theo bản năng: “Không có khả năng.”
“Từ lúc dân tộc Lê được xây dựng tới bây giờ, chưa từng có phụ nữ làm tộc trưởng.”
“Phu nhân Tiển không phải phụ nữ à? Thành tựu của bà ấy e rằng một trăm năm nữa dân tộc Lê cũng không bằng, cho nên dựa vào đâu mà mấy người lại khinh thường phụ nữ hả?”
Phu nhân Tiển là một người phụ nữ không thua kém cánh đàn ông, một người giữ được hải đảo, đánh lui kẻ thù, tại miếu phu nhân Tiển, từ nhỏ bọn họ đã tới cũng bái.
Đám người ông Cả trở nên trầm mặc: “Cái đó không giống nhau, từ nghìn xưa mới có một người như phu nhân Tiển, Lệ Mai, sao cháu có thể so với phu nhân Tiển được chứ?”
Ông Cả nói lời sâu xa: “Cháu chỉ cần ngoan ngoãn làm một thiếu nữ là được rồi, chờ đến khi cháu gả đi, ông Cả hứa với cháu, ông sẽ cho cháu một phần của hồi môn thật phong phú.”
Ông Hai, bác Ba, chú Tư ở bên cạnh và cả chị Hồng kết toán cũng gật đầu theo.
Lê Lệ Mai đứng lên, cô ấy lặng lẽ nhìn bọn họ: “Tôi phải làm tộc trưởng, tôi ở đây không phải trưng cầu ý kiến của mấy người, mà là thông báo cho mấy người biết…”
Ngừng một chút, Lê Lệ Mai đổi lời, cô ấy chỉ vào năm cuốn sổ sách kia: “Mấy người không đồng ý, tôi sẽ lập tức đưa mấy người đi gặp cha tôi, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đây là uy hiếp, chắc chắn là uy hiếp.
Mặt mày đám người ông Cả trở nên vặn vẹo, hô hấp cũng dần tăng lên.
“Lệ Mai…”
Bọn họ còn muốn khuyên nhủ.
“Tôi cho mấy người mười giây suy nghĩ, đó là lựa chọn tiếp tục ngồi ở vị trí này, hay là muốn đến bên cạnh cha tôi.”
Lúc này cô ấy không đề cập đến chuyện tộc trưởng nữa.
Bởi vì cô ấy không cần bọn họ đồng ý. Thuận cô ấy thì sống, nghịch cô ấy thì chết.
“Mười.”
“Chín.”
“Tám.”
Lúc Lê Lệ Mai sắp đếm đến một, những người đó vẫn không có bất kỳ thái độ gì, cô ấy trực tiếp đưa năm cuốn sổ sách cho Hầu Tử và bốn mắt: “Đây là bằng chứng, những người này bị tình nghi, mang đi hết đi.”
“Lệ Mai, chúng tôi lựa chọn.”
Ông Hai không nhịn được nữa, ông ta gấp gáp cắt ngang Lê Lệ Mai.
Giọng điệu Lê Lệ Mai lạnh nhạt: “Ông Hai, từ trước đến nay ông là một người biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi nghĩ lựa chọn của ông sẽ không làm tôi thất vọng đâu nhỉ? Dù sao ông Hai có mười một đứa cháu, chắc bây giờ ông vẫn còn luyến tiếc con cháu của mình mà đúng không?”
Lê Lệ Mai thật biết cách xát vào chỗ đau của người khác.
Ông Hai bị xát muối đến cả người không thoải mái, nhưng ông ta không thể phản bác lại: “Nếu như cháu muốn làm tộc trưởng, ông Hai là người đầu tiên bỏ phiếu ủng hộ cháu.”
Lời này vừa được nói ra, đám người ông Cả không khỏi trừng mắt: “Chú Hai…”
“Anh Cả, anh không thể trách em, con nhóc Lệ Mai này, thủ đoạn thật sự độc ác, ngay cả cha mình nó cũng tống đi, anh cảm thấy đám thân thích bên ngoài như chúng ta, nó sẽ nương tay sao? Tôi năm nay cũng đã 62 tuổi, không sống được mấy năm nữa, tôi không muốn bị quân đội bắt đi thẩm vấn, nửa đời sau bị nhốt trong phòng giam đâu.”
Người sống cả một đời, ai mà không muốn có thể diện chứ?
Này mà bị bắt đi, không chỉ phải chịu tội, ngay cả mặt già cũng bị ném sạch.
Lời này của ông Hai chính là tiếng lòng của mọi người.
Người thỏa hiệp tiếp theo là bác Ba: “Nha đầu Lệ Mai, từ trước đến nay bác Ba yêu thương con nhất, con làm tộc trưởng, bác Ba nhất định sẽ dốc hết sức trợ giúp con.”
Chú Tư cũng không chịu yếu thế: “Ai nói vậy? Tôi mới là trưởng bối yêu thương nha đầu Lệ Mai nhất, nếu Lệ Mai làm tộc trưởng, chú Tư như tôi nhất định máu chảy đầu rơi, không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với người trong tộc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận