Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1440:

Anh ta như vậy càng làm Giang Mẫn Vân giận đến mức không chịu được, cô ta há mồm mà cắn mạnh vào cánh tay của Trâu Dược Hoa, đến khi trong miệng mang theo mùi máu tanh rồi, lúc này mới mở miệng: “Trâu Dược Hoa, yêu cầu anh làm cho rõ ràng, tôi mới là người được cưới hỏi đàng hoàng, là người vợ hợp pháp của anh.”
Sau đó cô ta tùy ý mà lau miệng, giơ tay chỉ vào Kiều Lệ Na: “Cô định tới đây để làm trò gì?”
Thừa dịp Trâu Dược Hoa vừa buông tay ra, Giang Mẫn Vân nhân cơ hội, hung tợn mà tát một cái lên Kiều Lệ Na: “Làm trò gì vậy hả? Tôi đang dạy con của mình, ai cần cô lo?”
Lúc này hai người phụ nữ đang đánh lộn với nhau, Trâu Dược Hoa phải vào can ngăn đến hỗn loạn, Trâu Dương cũng tiến vào giúp mẹ ruột mình.
Phòng khách lớn nhà Trâu Dương thoáng chốc liền trở thành trận ẩu đả.
Đến cả hàng xóm xung quanh cũng phải chạy vào hóng chuyện.
Mãi đến khi.
Trâu Mỹ đeo cặp sách tan học trở về, nhìn thấy một màn này, lập tức lớn tiếng nói: “Mau dừng lại hết đi, nếu không dừng lại tôi sẽ báo công an đó.”
Lúc này xung quanh vừa là cảnh ẩu đả đánh lộn lập tức trở nên im lặng.
“Tiểu Mỹ….”
Kiều Lệ Na là người đầu tiên phản ứng lại được, cô ta theo bản năng mà nhìn về phía Trâu Mỹ, Trâu Mỹ mười lăm tuổi, như một cành sen mới nở, đẹp đẽ đến động lòng người.
Trâu Mỹ đối với Kiều Lệ Na đã không còn bất kỳ ấn tượng gì nữa, năm đó lúc Kiều Lệ Na bỏ đi, con bé mới có ba tuổi, loáng cái đã được mười mấy năm rồi.
Cho nên đối với cách gọi tên thân thiết như vậy khiến cho Trâu Mỹ có chút không không được vui cho lắm.
Con bé chỉ là lạnh lùng nhìn quanh quang cảnh trong nhà: “Mấy người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh.”
“Đừng có đánh nhau ở nhà tôi.”
Ngần ấy năm, ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ, con bé sớm đã không chịu nổi nữa rồi.
Nghe được lời này, xung quanh thoáng chốc liền trở nên im lặng.
Thừa dịp sự chú ý của Trâu Dược Hoa, Trâu Dương đều đặt toàn bộ lên người nhà họ Trâu, Giang Mẫn Vân giơ tay tát cả ba người, một đường đánh lại đây: “Đây là do mấy người mắc nợ tôi.”
Vừa rồi một nhà ba người bọn họ đã xúm lại đánh cô ta.
Đánh xong, Giang Mẫn Vân căn bản mặc kệ bọn họ có phản ứng gì, nhấc túi đồ lên rồi xông ra ngoài.
Chỉ để lại mấy người bị Trâu Dược Hoa bị tát đến nóng rát mặt đang tức hộc máu.
“Tiện nhân.”
Lúc Trâu Dược Hoa mắng ra tới những lời này từ trong miệng, Kiều Lệ Na theo bản năng mà nhíu nhíu mày, ký ức của cô ta đối với Trâu Dược Hoa vẫn còn dừng lại ở thời gian ngọt ngào lúc bọn họ vừa mới kết hôn.
Đối phương ôn tồn lễ độ, tính tình rất tốt.
Mà nay đối phương đã già đi hơn mười mấy tuổi, trên đầu đã đầy tóc bạc, khóe mắt đã đầy nếp nhăn, rũ xuống khóe miệng, đây là biểu hiện cho một điều rằng những năm gần đây cuộc sống của đối phương không quá được như ý.
Kiều Lệ Na nhìn Trâu Dược Hoa mắng người như vậy, trong lòng cô ta liền có chút hụt hẫng.
Như thể lần đầu quen được đối phương vậy.
“Dược Hoa?”
“Bà là ai? Sao còn chưa đi đi?”
Trâu Mỹ gỡ cặp sách xuống, đặt ở trên cái bàn duy nhất ở trong nhà, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
Lời này vừa hỏi, tức khắc di dời sự chú ý của Kiều Lệ Na, đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia của con gái, Kiều Lệ Na chỉ cảm thấy tâm trạng đang tức tối của mình trở nên lạnh thấu xương.
Cô ta theo bản năng mà tiến đến mấy bước về phía Trâu Mỹ: “Tiểu Mỹ, mẹ là mẹ con đây.”
“Tôi không có mẹ.”
Trâu Mỹ theo bản năng mà phản bác: “Tôi chỉ có cha với anh trai mình thôi.”
Càng chính xác hơn mà nói trong trí nhớ của Trâu Mỹ thì chỉ có một mình người anh trai Trâu Dương này thôi.
Con bé có thể lớn lên được như vậy hoàn toàn là do một tay anh trai nuôi nấng chăm sóc.
Nghe được lời này của con bé, Kiều Lệ Na chỉ cảm thấy tâm như là bị dao nhỏ cấp cắt ra giống nhau, vừa đau vừa khó chịu: “Mẹ thực sự là mẹ của con mà.”
Hốc mắt đã rưng rưng, chỉ là sự rưng rưng này không những không khiến Trâu Mỹ có sự nhớ nhung cùng áy náy, ngược lại còn khiến con bé cảm thấy có chút khủng bố.
Kiều Lệ Na vừa rồi bị Giang Mẫn Vân tát mấy cái, tóc cũng bị túm loạn xạ hết lên, đến cả váy trắng đang mặc trên người cũng bị dính dấu chân bẩn, điều này khiến cho hình ảnh cô ta lúc này trở nên vô cùng chật vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận