Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1172:

Quả nhiên, vẻ mặt ông nội Chu và bà nội Chu không tốt lắm.
Bà Tạ vẫn tiếp tục, bà ta còn giả vờ kinh ngạc mà rống lên: “Con cháu nhà mấy người không đến sao?”
“Nhìn tôi này, tôi quên mất, hai vợ chồng già nhà họ Chu mấy người bị lãng quên kia mà.”
Lời này chính là cố ý khiêu khích.
Ngày xưa hai vợ chồng nhà họ Tạ kia, bọn họ đúng là không có thâm cừu đại hận gì với nhà họ Chu, nhưng vì chuyện của Thiệu Tân Quyên.
Không chỉ nhà họ Thiệu góp sức, bà cụ cũng tự mình ra sức mới có thể đưa Thiệu Tân Quyên từ nông thôn về thủ đô.
Thật sự rất vất vả.
Nhưng mà, vì một câu nói sai lầm của Thiệu Tân Quyên, mà cô ta lại bị đưa về nông thôn, chuyện này quả thật khiến bà lão Tạ tức giận không thôi.
Trong bao nhiêu con cháu, bà ta yêu thương Thiệu Tân Quyên nhất.
Bà nội Chu giận đến mức ngực phát run: “Tạ Cúc Hương!”
“Con cháu nhà tôi không đến, nhưng đứa nào đứa nấy cũng đỉnh thiên lập địa(), bảo vệ tổ quốc, không giống nhà họ Tạ bà…”
[Chú thích: (
) Đỉnh thiên lập địa có nghĩa là ám chỉ những người anh hùng – dũng cảm – nghĩa hiệp, đầu đội trời chân đạp đất sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác mà không màng tư lợi bản thân.]
Bà lạnh mắt nhìn lướt qua con cháu nhà họ Tạ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thiệu Tân Quyên.
“Mỗi một đứa đều giống như giá áo thùng cơm.”
Lời này thực sự mắng từ trên xuống dưới nhà họ Tạ.
Thật ra, bà nội Chu nói không sai, những người trong gia đình bọn họ đều là những con cháu có năng lực chân chính, ai cũng đều đi kiến không lập nghiệp.
Bên cạnh bọn họ không có ai, nhưng ở bên ngoài con cháu bọn họ đều có công danh sự nghiệp.
Trong lòng mọi người cũng biết rõ chuyện này, đó cũng là lý do vì sao có không ít người ước mơ được một toà tứ hợp viện, chỉ là không ai dám nói ra.
Người nhà họ Chu ít, nhưng tùy tiện kéo một người ra ngoài, ai cũng có thể xây dựng nên một gia tộc.
Mà nhà họ Chu, ngoại trừ ông nội Chu, một nhà ba người, từ con trai đến con dâu, ngay cả đứa cháu Chu Trung Phong kia, tất cả đều là người có năng lực.
Mọi người hâm mộ nhưng cũng ghen ghét.
Người dám nói ra giống như bà Tạ, bà ta vẫn là người đầu tiên.
Vì vậy, bà ta bị bà nội Chu nói lại trước mặt mọi người, rằng nhà họ Tạ đều là giá áo thùng cơm, bà Tạ làm sao xuống đài được chứ?
Phải biết rằng, bọn họ đã là những người đặt nửa thân xuống mồ, bọn họ không để bụng bản thân, nhưng để ý nhất là thành tựu của con cháu.
Vốn dĩ bà Tạ định xả giận cho cháu gái ngoại Thiệu Tân Quyên, nhưng lại bị bà nội Chu chỉ ra cái xấu.
Bà nội Chu ngầm nói con cháu nhà bà ta không biết cố gắng, bà ta rất tức giận, bà nội Chu nói chuyện khắc nghiệt như thế.
Mắt thấy bà Tạ tức giận đến run người, Thiệu Tân Quyên gắt gao nắm tay bà Tạ, bỗng nhiên cô ta nói: “Bà ngoại, cháu thấy nhóm cậu mợ rất tốt, bà nói xem cả một đời người, quý giá nhất là gì đây? Chẳng phải là con cháu vây quanh đầu gối, trưởng bối lớn tuổi mà có người quan tâm chăm sóc sao?”
“Con muốn nói, bà ngoại, bà mới chân chính là người có phúc khí.”
Không thể không nói, Thiệu Tân Quyên nói vậy, cô ta đã nói trúng tâm của bà Tạ.
Bà ta không khỏi cười tủm tỉm: “Đúng đúng đúng, vẫn là Tân Quyên nhà chúng ta hiểu chuyện.”
Nói xong, bà ta nhìn bà nội Chu, trên mặt mang theo mấy phần châm chọc: “Nhà họ Chu mấy người toàn là nhân tài, nhưng con cháu mấy người có đến thăm mấy người không? Con cháu nhà mấy người có từng chăm sóc mấy người chưa? Mấy người đau đầu nhức óc, con cháu mấy người có từng đưa mấy người đi bệnh viện sao?”
“Với lại, hôm nay viện dưỡng lão có sự kiện lớn như vậy, những ông bà lão cô đơn, người nào mà không hòa thuận vui vẻ? Nhìn lại nhà họ Chu mấy người xem, hai ông bà già cô độc!”
“Con cháu nhà mấy người đâu?” Một câu này so với một câu trước càng khắc nghiệt hơn.
“Con cháu nhà họ Chu đây!” Một giọng nói truyền đến, kèm theo sự tức giận.
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa chính.
Ngay chỗ ánh sáng và bóng tối giao nhau, Chu Trung Phong một thân quân trang thẳng tắp, anh lạnh lùng nghiêm nghị, oai phong lẫm liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận