Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 285:

Cùng với mấy người vợ quân nhân, ưu tiên hàng đầu của anh lúc này không phải đối đầu với mấy con sói, mà là đảm bảo cho bọn họ được sống sót, sống sót một cách lành lặn.
Hai bên đều đang rất kiêng kị nhau.
Vậy nên bầy sói cũng không nhúc nhích, bọn chúng đầy kiêng kị mà di chuyển chân trước, móng vuốt cào trên mặt đất, phát ra những âm thanh ma sát sột soạt.
Chúng đang đánh giá thân thủ cùng sức lực của những con người trước mặt chúng.
Bởi vì con sói đang nằm gục trên đất, chính là kết cục tốt nhất.
Đây chính là đang uy hiếp.
Bầy sói không nhúc nhích, Chu Trung Phong cũng không nhúc nhích, anh đứng về phía trước, phía sau còn có đến hơn mười nữ đồng chí.
Đầu anh còn chưa ngẩng lên, tay đặt phía sau, làm ra tư thế không hề nhúc nhích.
Hiện tại hai bên đều đang so bì xem ai có kiên nhẫn hơn.
Ai càng kiên nhẫn lâu hơn thì càng có tỷ lệ sống sót cao hơn.
Bọn họ chỉ cần kiên trì chờ đợi một hồi, sẽ đợi được cứu binh tới.
Tiếng súng vừa rồi vang lên đương nhiên đã thu hút được sự chú ý của người trong quân đội rồi, việc hiện tại mà bọn họ phải làm chính là kéo dài thời gian.
Cứ như vậy có lẽ cũng được ba phút rồi.
Khương Thư Lan có chút đứng không nổi nữa, cô vốn dựa vào Chu Trung Phong thì mới miễn cưỡng đứng vững được.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa, cô mới phải di dời sự chú ý.
Cô không dám nhúc nhích, chỉ hơi hơi cúi đầu xuống, vì sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên trán.
Nhất thời bị gió thổi qua, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như tranh.
Nhưng vẫn lộ ra vài phần mệt mỏi yếu ớt.
Cô lẳng lặng mà nhìn Chu Trung Phong đang che chở cho bọn họ ở phía trước, bóng dáng anh cao ngất, khỏe khoắn rắn chắc, từng giọt mồ hôi chảy xuống tận cổ, rồi lại chảy xuống dưới bả vai.
Cả người anh không nhúc nhích chút nào, như một cây hải trượng cứng rắn, như thể dù trời có sập xuống, cũng sẽ không khiến cơ thể anh động đậy nửa phần.
Khương Thư Lan cố chỉnh cho tốc độ hô hấp của mình chậm lại, cô cố gắng không khiến bản thân làm ảnh hưởng gì đến Chu Trung Phong.
Đột nhiên bầy sói đang cầm cự bắt đầu động đậy rồi.
Một con sói xám đang núp trong lùm cây bắt đầu nhào ra phía trước, sói thực sự rất thông minh, sau khi nhảy ra người đầu tiên mà nó muốn vồ tới chính là Khương Thư Lan.
Nó đã chọn người yếu ớt nhất để xuống tay.
Không chỉ vì Khương Thư Lan là người yếu nhất, mà trên người cô còn có mùi của con sói vừa chết kia, bọn chúng muốn báo thù.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nắm lấy bụi cây trên mặt đất, đây là vũ khí mà cô vừa kiếm ra được.
Chỉ là nhanh hơn cô vẫn là một tiếng súng vang lên.
Ngay khi con sói đầu tiên vừa nhảy ra, Chu Trung Phong cầm súng lên, tay bấm cò súng, một nhát bắn ra vô cùng lưu loát.
Con sói hoang đầu tiên nhảy ra hướng về phía Khương Thư Lan lập tức ngã phịch một tiếng xuống mặt đất, khiến cho mặt đất trấn động lên.
Khương Thư Lan nhìn con sói vừa ngã xuống mặt đất, cả người đều run rẩy kia. Cô gắt gao mà cắn chặt răng, không dám phát ra tiếng gì.
Chỉ là, đôi mắt hạnh kia lại sáng lên mà nhìn người ở phía trước mình.
Chu Trung Phong lại cứu cô một lần nữa.
Đây là lần thứ ba rồi.
Mà Chu Trung Phong đang đứng phía trước lập tức quay đầu lại dùng thanh âm trầm thấp nhưng ấm áp mà hỏi cô: “Không sao chứ?”
Khương Thư Lan thấp giọng nói một tiếng không sao hết.
Thực ra cô có chút sợ hãi, chỉ có thể gắt gao mím chặt môi lại, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh hơn một chút, cũng nén lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Không riêng gì Khương Thư Lan, những người khác không phải đều như vậy hết sao?
Vừa rồi khi con sói kia nhảy ra, tất cả mọi người đều sợ hãi bản thân sẽ thành thức ăn nằm trong bụng con sói đó.
Lúc này đây, sói bắt đầu động rồi, tất cả mọi người đều nhặt lên những thứ có thể làm vũ khí ở xung quanh mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận