Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 443:

Nghe được lời này, sắc mặt Chu Trung Phong không khỏi trầm xuống: “Cứ từ từ nói.”
Anh là người có cảm xúc vô cùng ổn định, cũng rất có khả năng lây lan cho người khác, vẻ sốt ruột bức thiết vừa rồi của Hầu Tử cũng theo đó mà giảm đi mấy phần.
Hầu Tử chậm rãi thuật lại mọi chuyện: “Là thế này, rừng cao su không phải là nói sẽ mời nhóm chuyên gia của đại học hải đảo nhiệt đới tới đây sao? Vốn định ba ngày sau mới tới, nhưng không ngờ bọn họ đã tới đây luôn rồi, hơn nữa còn không thông báo gì hết mà trực tiếp đi tới rừng cao su để kiểm tra tình trạng luôn....”
“Đúng là vì vậy cho nên người của địa phương rất tức giận, hai bên đang đánh nhau ở bên đó rồi.”
Quân đội phải tốn một lượng tiền lớn mới mời được nhóm chuyên gia của đại học hải đảo nhiệt đới đi tới đây, vậy mà người dân địa phương, vốn được Chu Trung Phong cho rằng vẫn luôn ôn hòa biết làm chủ từ trước, vậy nên những việc liên quan đến rừng cao su, anh chưa từng có biện pháp cường ngạnh để xử lý.
Vì đối tượng của bọn họ chính là người dân.
Với ý nghĩ như vậy, bọn họ không thể trở nên cường ngạnh được, một khi cường ngạnh thì sẽ gây ra hậu quả không thể đo lường được.
Lửa đạn của quân đội là nhắm vào quân địch chứ không phải là người dân.
Nghe được lời này của Hầu Tử, sắc mặt của Chu Trung Phong cũng không khỏi trầm xuống: “Bây giờ tôi sẽ qua đó xem thử.”
Dừng một lúc, anh nói với Khương Thư Lan: “Em đừng đi qua đó.”
Dưới tình huống như vậy, anh sợ có xung đột sẽ khiến cho Khương Thư Lan bị thương.
Khương Thư Lan kìm nén lo lắng trong lòng mà “ừm” một tiếng: “Anh nhớ chú ý an toàn.”
Chu Trung Phong vuốt cằm rồi đi theo hầu tử, bóng dáng dần khuất dưới bóng tối.
Khương Thư Lan đứng tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa thấy hoàn hồn, mãi cho đến khi hai đứa nhỏ chạy ra: “Cô à, cô không sao chứ?”
Ăn nhiều đến mức miệng dính đầy dầu, khuôn mặt trắng nõn lúc này cũng nhem nhuốc như mặt mèo.
Khương Thư Lan không muốn biểu lộ rõ cảm xúc hiện tại trước mặt hai đứa nhỏ, cô nói: “Hai đứa tự mình ở nhà có được không? Cô muốn sang nhà thím Miêu ở bên cạnh.”
“Chúng ta cùng đi đi ạ.”
Hai đứa nhỏ đi theo giống như cái đuôi vậy, Khương Thư Lan làm gì thì bọn chúng sẽ làm nấy.
Khương Thư Lan đi vào trong tủ bếp, lấy ra một chiếc đĩa nhỏ đựng dưa chuột, vỏ bánh cùng với vịt nướng mang ra ngoài, đập cửa nhà bên cạnh.
“Tiểu Khương đó à? Em không qua tìm thì chị cũng phải tới tìm em.”
Miêu Hồng Vân vừa buộc tóc vừa chạy ra mở cửa.
Khương Thư Lan “vâng” một tiếng, trên mặt mang theo chút ưu sầu, trực tiếp đi vào trong phòng.
Vừa đi vào phòng, mũi bà lão Na nhạy bén đã ngửi ngay ra được mùi đồ ăn: “Có phải là do mẹ già quá rồi không, sao lại ngửi thấy mùi vịt nướng cuộn với vỏ bánh tráng vậy nhỉ?”
Nghe được lời này, Miêu Hồng Vân cũng hít hít vào.
Khương Thư Lan đang có đầy tâm sự cũng không nhịn được mà vui vẻ, đưa đĩa đồ ăn qua: “Mũi của thím Na nhạy quá, đúng là cháu có mang một ít vịt nướng cuộn bánh tráng qua đây đấy ạ.”
Không nhiều lắm, tổng cộng là sáu vỏ bánh, sáu miếng vịt nướng, nhiêu đó cũng đủ cho mỗi người của nhà họ Na ăn rồi.
Không vì điều gì khác mà là vì lúc rau ở vườn vẫn chưa chín hẳn, cả nhà bọn họ chỉ đành nhờ vào mảnh vườn rau nhỏ để ăn uống.
Bà lão Thái vừa thấy món kia, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ôi chao, thím đã từng này rồi, mà chưa từng thử qua vị của món kia!”
Từ lúc cùng với con nuôi tiến vào hải đảo cho đến bây giờ, bà ấy cũng chỉ mới được ngửi mùi của món này.
Nhiều đêm ngủ nằm mơ, không ít lần ngửi thấy mùi của món này, đồ ăn vừa mới tới miệng thì đã chợt tỉnh giấc, ngay cả mùi hương của món ăn cũng chỉ là nằm mơ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận