Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 506:

Nói đến đây, sĩ quan hậu cần có hơi ngoài ý muốn: “Dân tộc Lê xem vải tháng ba này như cục cưng bảo bối, sao cô có được vậy?”
Lúc trước quân đội bọn họ muốn mua một ít từ chỗ dân tộc Lê, nhưng nói cái gì đối phương cũng không bán.
Sau đó tâm tư này của quân đội cũng phai nhạt dần.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng không thể mạnh mẽ ép mua ép bán, ức hiếp người dân mà phải không?
Khương Thư Lan quẫn bách: “Do bạn tôi cho.”
Sĩ quan hậu cần ngoài ý muốn, cậu ấy cầm lên một quả, sau đó đưa phần còn lại cho cô: “E rằng cái này chỉ tặng cho cô, tôi nếm thử hai quả là được rồi, phần còn lại cô mang về đi.”
Bảo bối giống như vải tháng ba, có thể cho được bao nhiêu?
Sợ là Tiểu Khương không biết nên mới cho cậu ấy vải tháng ba.
Khương Thư Lan không nhận lấy, cô thành thật: “Đây là tôi cho anh, bạn tôi cho rất nhiều.”
“Có thể được bao nhiêu? Một cây to, vào mùa thu hoạch không tốt, một cây như vậy cũng không đến mấy chục cân, cô lấy về đi thôi, cho bọn nhỏ nếm thử vị mới.”
Khương Thư Lan nhẹ nhàng bâng quơ: “Tôi được tặng mấy chục cân.”
“Bao nhiêu cơ?”
Sĩ quan hậu cần kinh ngạc, ngay cả hạt vải cũng nuốt xuống, cậu ấy sặc đến mức đỏ bừng mặt.
Cậu ấy nghe nhầm đúng không?
Mấy chục cân, người dân tộc Lê hào phóng như vậy ư?
Cậu ấy có thể ăn phân luôn này!
Khương Thư Lan: “Mấy chục cân.”
Lúc này đây sĩ quan hậu cần đã nghe rất rõ ràng, cậu ấy nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, còn có vài phần không thể tưởng tượng nổi: “Cô là con gái của tộc trưởng Lê sao?”
Cậu ấy chỉ nghe qua tộc trưởng Lê rất cưng chiều con gái, chứ chưa từng nghe thấy dân tộc Lê đối xử với người ngoài tốt như vậy! Ngoại trừ Khương Thư Lan là con gái của đối phương.
Khương Thư Lan ho nhẹ một tiếng, cô có một loại kiêu ngạo mơ hồ: “Tôi không phải con gái của tộc trưởng Lê, nhưng bây giờ tôi là chị em tốt với tộc trưởng Lê mới nhậm chức.”
Vừa dứt lời, cô thản nhiên rời đi.
Đồng tử sĩ quan hậu cần chấn động kịch liệt, cậu ấy nhìn bóng dáng gầy yếu của Khương Thư Lan, trong khoảng thời gian ngắn, cậu ấy lại cảm thấy nó vô cùng cao lớn.
Tiểu Khương lợi hại như vậy sao?
Người già, phụ nữ và trẻ em bên rừng cao su đã ở đây suốt một tuần. Ai nấy cũng tiều tụy, nhóm trẻ con cũng không khóc không ồn ào nữa, chúng nằm trong lòng người lớn, gầy gò thành một cục trông rất đáng thương.
Chu Trung Phong ở chỗ này ba ngày, người lớn và bọn nhỏ không chịu lui, bọn họ cũng vậy.
9 giờ sáng, anh quay đầu nhìn lướt qua phía sau: “Sao hôm nay nhà ăn còn chưa tới?”
Nói như vậy, bởi vì thường thì 7 giờ nhà ăn sẽ đưa cơm tới đây, nhưng hôm nay đã 9 giờ mà vẫn chưa đưa cơm.
Hầu Tử gãi gãi đầu: “Sĩ quan hậu cần nói hôm nay có chuyện lớn nên sẽ trễ một chút.”
Có thể là chuyện lớn gì chứ?
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua những người già, phụ nữ và trẻ em gần như sắp không chịu nổi kia, mày anh nhăn ngày càng chặt hơn.
Ba ngày này, giữa mày anh nhiều thêm một chữ xuyên (川),mà ba ngày này cũng xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác.
“Có nói rõ là chuyện gì không?”
Hầu Tử lắc đầu: “Dạ không nói, thần bí vô cùng, chỉ nói đợi một chút nữa chúng ta sẽ biết.”
Chu Trung Phong ừ một tiếng, anh chuẩn bị ngồi xuống đất, chỉ trong chốc lát, anh lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân, Chu Trung Phong theo bản năng quay đầu lại, anh nhìn thấy Lê Lệ Mai dẫn theo người trong tộc, trong tay bọn họ bưng khay gỗ và thùng gỗ.
Đó là bọn họ chuẩn bị cho người trong tộc ở rừng cao su.
Sau khi Lê Lệ Mai tới đây, cô ấy gật gật đầu với Chu Trung Phong, sau đó cô ấy nói với người trong tộc của mình: “Đến đây ăn cơm đi.”
Những người trong tộc với vẻ mặt chết lặng kia, bọn họ chỉ lặng im nhìn thoáng qua Lê Lệ Mai rồi thu hồi ánh mắt.
Một người già dẫn đầu với một đầu tóc hoa râm, người đó nhíu mày, bình tĩnh nói: “Lệ Mai, cô thông đồng làm bậy với quân đội, còn có ý đồ giao rừng cao su ra ngoài, chúng tôi không ăn đâu, chúng tôi thà đói chết, cũng sẽ không rời khỏi rừng cao su.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận