Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 133:

Đây coi như là để làm phí sinh hoạt cho Tiểu Thiết Đản trong vòng một năm rồi, cha Khương lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi mà về nhà.
Kêu mẹ Khương lấy cây nhâm sâm núi kia ra, ông sờ sờ vào cây nhân sâm núi còn đang rất tốt, sờ vài lần, ánh mắt liền nhắm lại, thấp giọng nói.
“Đem nhân sâm núi già này vào bên trong phần đồ ăn của Khương Thư Lan, dùng giấy dầu bọc vào, đợi khi con bé đi tới phát hiện ra được thì cũng đã muộn rồi.”
Tính nết của con gái ông biết rất rõ, đưa thẳng chắc chắn cô sẽ nói không cần, đặt trong quần áo, sợ con gái đa nghi sẽ tìm ra được, cho vào đống đồ ăn vẫn tốt hơn.
Khương Thư Lan sáng sớm mai chuẩn bị đi nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng cha mẹ sẽ để cây nhân sâm núi già này vào bên trong đống đồ ăn của mình.
Mẹ Khương định nói gì đó, nghĩ đến con gái rồi lại nghĩ đến Tiểu Thiết Đản, bà khẽ cắn môi: “Haiz, tôi biết rồi, sáng sớm mai tôi sẽ bọc vào trong gói giấy dầu rồi cho vào chỗ bột chiên kia, bột chiên vốn nhiều, lại bọc trong giấy dầu nữa, không dễ gì mà phát hiện ra được đâu.”
Cha Khương ừ một tiếng, tính kế tính toán thêm một lần: “Bà xem kỹ lại đi, những gì phải chuẩn bị đã chuẩn bị hết chưa?”
Mẹ Khương tính toán qua một chút, bà gật đầu: “Còn thiếu nhân sâm núi già, sáng mai tôi sẽ bỏ vào.”
Cha Khương lại nghĩ đến tứ đại kiện ở nhà mình: “Bà hỏi địa chỉ của Khương Thư Lan đi, bà nói muốn đi thăm con bé mà...”
Dừng một lúc, ông suy nghĩ: “Để cho bọn họ đi trước, sau đó chúng ta sẽ gửi những thứ đồ kia tới hải đảo.”
Không nói đến những thứ khác, có được những thứ này rồi, cuộc sống sau khi có gia đình riêng của Khương Thư Lan không phải sẽ thuận tiện hơn sao.
Mẹ Khương ban đầu cũng không tính giữ những thứ này lại, vậy nên lập tức đồng ý ngay.
Đêm nay hai người cứ liên tục cân nhắc tính toán đủ thứ, cứ luôn cảm thấy thiếu cái này thiếu cái kia, cứ luôn muốn cho con gái thêm thứ gì đó, cho Tiểu Thiết Đản thêm cái gì đó.
Cứ như vậy, cả đêm không ngủ, buổi sáng bốn giờ, trời còn chưa sáng, gà mới gáy một lần.
Mẹ Khương liền với lấy áo bông cạnh giường khoác lên người, ngáp mấy cái rồi đi tới phòng bếp, lúc bà đi tới, Tưởng Tú Trân đã bắt đầu nhóm lửa rồi.
“Vợ lão đại, dậy sớm vậy sao?”
Tưởng Tú Trân vâng một tiếng, bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa, nhét củi vào lòng bếp, thổi một hơi cho diêm tắt.
Lúc này mới nói: “Con ngủ không được, không bằng bắt đầu dậy sớm một chút.”
Thư Lan cũng coi như được một tay chị ấy chăm nom mà lớn lên, cô sắp phải xa nhà rồi, ai mà nỡ được chứ?
Mẹ Khương thở dài một tiếng, trong lòng cũng không khỏi rối bời, bà nhanh chóng lấy ra số há cảo hôm qua ra để nấu.
Đầu tiên là cho nước vào trong nồi, múc phân tro từ năm ngoài ra từ trong hũ sứ, một lúc lấy ra hai mươi quả trứng gà còn chưa nỡ ăn hết.
Lập tức cho toàn bộ vào bên trong, thấy nước bắt đầu sôi lăn tăn rồi lại cho thêm ít nước nữa để hấp.
Đem hơn trăm cái sủi cảo re hấp trên một chiếc lồng bằng trúc.
Mẹ Khương có chút lo lắng: “Không biết là như vậy đã đủ chưa.”
Nói là đường đi đến đó phải hơn bốn mươi tiếng lận.
Tưởng Tú Trân cho thêm một ít củi vào đó, nhìn thấy lửa dưới lòng bếp bùng bùng bốc lên, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Đủ rồi ạ, mẹ quên là còn có đến bảy tám cái bánh bột ngô, bột chiên, bánh nhân đậu, cá rán, một bình rau muối, còn có mấy quả lê đông lạnh, dù là nuôi một con heo cũng có thể ăn no được mà!”
Đồ ăn như vậy thực sự là quá nhiều rồi.
Ước chừng đồ ăn của cả nhà đều đã bị lấy ra hết.
Nhưng làm cha mẹ chính là như vậy, lúc nào cũng lo lắng con cái ở bên ngoài ăn không đủ no.
Mẹ Khương lúc này mới thoảng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng nói: “Mẹ với cha con định cho Khương Thư Lan nhân sâm núi già.”
Việc này bà cũng chỉ dám nói với con dâu cả, vì con dâu cả của bà rất rộng lượng.
Tưởng Tú Trân sửng sốt, nhưng khi nghĩ đến Tiểu Thiết Đản thi thoảng còn phát bệnh, chị ấy gật đầu: “Là mang cho Thiết Đản sao ạ?”
Mẹ Khương không nói là đúng, cũng chẳng nói là sai.
Tưởng Tú Trân thở dài: “Mẹ, vật chất dù có quý giá, cũng làm sao so được với con người? Thiết Đản mới có bốn tuổi, cuộc sống về sau còn dài, lại sống cùng với Thư Lan, bọn con nguyện ý làm nhiều một chút, cũng không thể làm ít đi được, để cho em rể cảm thấy được rằng nhà họ Khương chúng ta không hề bạc đãi cậu ấy.”
Lời này khiến mẹ Khương cảm thấy rất ấm áp!
“Mẹ biết là con rất hiểu chuyện mà.” Mẹ Khương mở vung nồi, dùng đũa đâm vào chiếc há cảo đang được hấp, tiếp tục nói: “Tú Trân, con như thế nào cha mẹ luôn đặt ở trong mắt, sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận