Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 690:

Sĩ quan hậu cần: “.....”
Hả!? Gà tơ cũng không được nữa.
Lúc này trong lòng đội trưởng Na liền yên tâm hơn một chút.
Sĩ quan hậu cần quả thực có chút không dám tiếp thu tin tức trước mắt mình: “Vậy ra bác trai này nói tôi không được là thật sao?”
Đội trưởng Na gật đầu.
Chu Trung Phong gật đầu.
Sĩ quan hậu cần nhíu mày, nhìn về phía Chu Trung Phong: “Cậu cũng không được sao?”
Chu Trung Phong cũng phải nhíu mày theo: “Im đi.”
Anh không được chỗ nào chứ?
Nếu vậy thì vợ anh còn có thể mang thai sinh đôi được sao?
Dù có là óc heo thì cũng biết là không thể rồi!
“Tôi yêu cầu anh khách khí với cha tôi một chút, nếu không thì sẽ không có ai giúp được anh đâu.”
Chỉ nhìn một cái mà đã nhìn ra được bệnh người khác một cách chuẩn xác, ngoài bà nội mình ra thì Chu Trung Phong mới chỉ gặp được cha Khương đạt được đến trình độ này.
Chứng tỏ y thuật của ông không hề thấp chút nào
Sĩ quan hậu cần lúc này cũng đành chấp nhận sự thật, tự mình giao cổ tay ra cho cha Khương xem: “Bác à, bác nhìn cho kỹ đi, đừng nhìn nhầm, tôi là gà tơ, là gà tơ, gà tơ, cũng chưa từng làm chuyện đó bao giờ, sao có thể như vậy được chứ?”
Theo quan niệm truyền thống thì chỉ có dùng nhiều quá mới thành ra như vậy thôi!
Cậu ta còn chưa dùng qua, sao có thể thành ra như vậy được?
Cha Khương liếc xéo cậu ta một cái, kỳ thật không muốn bắt mạch cho cậu ta chút nào nữa.
Nhưng mà đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Cậu là cấp trên của Thư Lan nhà tôi đúng không?”
Sĩ quan hậu cần gật đầu: “Vâng!”
Nghĩ đến lúc trước Thư Lan có nói, cấp trên có giữ lại chức vị cho cô trong lúc cô ở nhà dưỡng thai
“Bỏ đi, tôi vì Thư Lan nhà tôi mà bắt mạch cho cậu vậy.”
Sĩ quan hậu cần liền cảm thấy đúng là phong thuỷ luôn thay phiên luân chuyển.
Lúc trước cha Khương muốn bắt mạch cho cậu ta nhưng cậu ta lại không cho, kết quả lúc này lại phải thỉnh cầu đối phương bắt mạch cho mình.
Tranh thủ thời gian bắt mạch, sĩ quan hậu cần nhìn về phía Chu Trung Phong cùng với đội trưởng Na: “Sao mấy người còn chưa đi?”
“Thì bây giờ đi.”
Đội trưởng Na với Chu Trung Phong cùng nhau đi vào sân nhà họ Chu. Sau đó hai người đều đứng ở góc tường mà nghe lén.
Bên ngoài.
“Trường hợp này của cậu còn nghiêm trọng hơn cả đội trưởng Na nữa.”
“Không thể nào.” Sĩ quan hậu cần dường như theo phản xạ mà phủ nhận.
“Cậu đúng là gà tơ rồi, nhưng mà không ít lần làm bạn với cánh tay phải rồi đúng chứ?”
“Nói đi, một ngày mấy lần?”
Lời này khiến sĩ quan hậu cần có chút ngại ngùng: “Bắt buộc phải nói sao?”
“Nói đi.”
“Ban đầu thì là một ngày ba lần.”
“Nói thật.”
“Cả đêm năm lần.”
“Có thật không?”
“Bảy lần.”
Bầu không khí lúc này lập tức trở nên im lặng.
Từ trong sân cho đến ngoài sân đều là một mảnh tĩnh mịch.
Đội trưởng Na cùng với Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người bọn họ đều nhìn ra sự khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.
Sĩ quan hậu cần này cũng quá ghê gớm rồi!
Cha Khương cũng không khỏi ngạc nhiên: “Một đêm bảy lần trong truyền thuyết đây sao? Cậu không nói dối đó chứ?”
Mấu chốt là đây còn là người chưa kết hôn nữa.
Tự lực cánh sinh như vậy thực sự có chút lợi hại rồi.
Sĩ quan hậu cần có chút mất tự nhiên mà sờ sờ chóp mũi: “Đó là lúc tuổi còn trẻ thôi.”
Hiện tại cũng lớn tuổi rồi.
Cha Khương nghe vậy thì di dời tầm mắt đi chỗ khác: “Cậu như vậy mà còn là gà tơ cái gì chứ? Đều sắp dùng đến bị phế rồi, nếu không trị bệnh thì sau này đừng nghĩ đến chuyện lấy vợ nữa, đến cả tay cậu có khi còn không dùng được.”
“Không thể nào.” Trong sân.
“Chú Khương nói thật sao?” Ngoài sân.
Sĩ quan hậu cần nổi hết gân xanh lên: “Mấy người kia đang nghe lén hả?”
Đội trưởng Na: “Tôi không có, tôi đang quang minh chính đại mà hái đồ ăn thôi mà, tiện thể nghe hai người nói chuyện thôi.”
Đây không phải là nghe lén mà là nghe một cách quang minh chính đại.
Sĩ quan hậu cần: “...”
Cậu ta có chút hối hận vì đã đến tìm Khương Thư Lan rồi.
Chuyện chính còn chưa nói mà đã mất hết mặt mũi như vậy.
“Cậu có còn muốn dây dưa mấy chuyện nhỏ này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận