Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1185:

Ông lão Trần kia coi như là một cố nhân hiếm khi gặp lại.
Nhưng mà, ông nội Chu không đi thăm đối phương, mà ông ấy đứng nhìn xa xa ở nhà ga một lúc lâu, mãi đến khi tàu lửa phát ra tiếng còi, ông mới quay người rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, từ sau cây cổ thụ xuất hiện hai người.
Một già một trẻ.
“Ông nội, sao ông không đi tiễn nhóm người ông Chu?”
“Vậy sao cháu không tiễn Chu Trung Phong?”
Hứa Vệ Phương gãi gãi đầu, hắn ta hơi quẫn bách: “Cháu không quá muốn thôi.” Sau đó, hắn ta giấu đầu lòi đuôi: “Cháu và tên đó cũng không phải bạn bè.”
Hắn ta tiễn tên đó làm gì chứ.
Ông lão Hứa cười cười không nói chuyện, ông ấy sờ râu, nhìn dáng vẻ dần biến mất của ông bạn già. Ông ấy trở nên thản nhiên.
“Gặp thì thế nào? Chung quy đều là từ biệt, không bằng chẳng gặp.”
Dứt lời, ông ấy chắp hai tay ra sau lưng, bóng dáng đìu hiu: “Đi thôi.”
“Đi thôi.”
Lời nói giống nhau, nhưng người nói khác nhau, ý vị cũng khác nhau.
Ba ngày ngồi tàu lửa, ngay từ đầu Khương Thư Lan và Chu Trung Phong còn lo thân thể hai ông bà sẽ không chịu nổi.
Nhưng may là bọn họ khỏe mạnh, lại là giường nằm, dọc đường cũng không có đường rẽ.
Lúc xuống tàu, tuy sắc mặt hai ông bà có hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần không tệ.
Khương Thư Lan biết, bởi vì trong lòng bọn họ nhớ hai đứa nhỏ cho nên mới có thể kiên trì như vậy.
Sau khi xuống xe lửa, bọn họ phải ngồi thuyền, đây mới là chuyện làm cho Khương Thư Lan lo lắng, ngay cả người trẻ tuổi cũng không chịu nổi chuyện say thuyền, huống chi là người lớn tuổi.
Kết quả, Khương Thư Lan ngoài ý muốn, hai ông bà đều không say thuyền.
Thậm chí ông nội Chu còn đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn biển rộng, ông đỡ lan can, nói với Chu Trung Phong: “Lúc ông còn trẻ đã từng làm thủy quân, ở trên thuyền ba năm trời.”
Bà nội Chu ở bên cạnh cũng không chịu yếu thế.
“Nhà mẹ đẻ của bà ở vùng sông nước, trước khi gả đi, bà vẫn luôn lớn lên ở trên thuyền.”
Thuyền xốc nảy trên mặt nước, ăn cơm ngủ nghỉ ở trên thuyền, đó là những bản năng đã khắc sâu vào xương cốt của những người con gái vùng sông nước.
Say thuyền là chuyện không có khả năng.
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong không ngờ rằng, chuyện bọn họ lo lắng nhất, lại trở thành chuyện không đáng để bụng nhất.
Mà sau khi hai ông bà lên thuyền, tinh thần còn tốt hơn lúc ở trên tàu lửa.
Điều này làm cho Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau hai giờ ngồi thuyền, bà nội Chu còn chưa đã thèm: “Đây là thuyền lớn đấy, chứ nếu là thuyền nhỏ, bà dẫn mấy đứa đi ăn cơm chiều trên thuyền, sau đó ngồi trên khoang thuyền, ngắm nhìn dãy ngân hà, đó mới là tuyệt nhất.”
Khương Thư Lan và Chu Trung Phong hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà, bọn họ vẫn là vui mừng, hai ông bà có thể ngồi thuyền cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở hải đảo bên này.
Bọn họ ngồi thuyền một chút nữa.
Trên bến tàu, cha Khương và mẹ Khương mỗi người ôm một đứa bé, sau lưng bọn họ còn có hai đứa nhỏ đi theo, một đứa là Tiểu Thiết Đản, đứa còn lại là Lôi Vân Bảo.
Bọn họ đều đứng dưới ánh mặt trời nóng rực, nhìm chằm chằm vào mặt biển xa xôi.
“Khi nào cô mới trở về đây.”
Khương Thư Lan rời khỏi nhà đã hơn mười ngày, cả người lớn và bọn nhỏ đều nhớ cô.
“Nhanh thôi, chờ thuyền tới rồi chúng ta sẽ trở về nhà.”
Lời này còn chưa nói xong, phía xa truyền tới âm thanh, ánh mắt hai đứa nhỏ sáng rực, chúng múa may với thuyền lớn: “Cô, cô!”
Cha Khương và mẹ Khương có hơi căng thẳng, bởi vì Thư Lan gọi điện thoại về nói, lần này ông bà nội của Chu Trung Phong cũng sẽ tới.
Đó cũng là hai trưởng bối của bọn họ.
Họ không phải là những người đồng trang lứa nên làm sao bọn họ không lo lắng cho được.
May thay, sau khi nhìn thấy ông nội Chu và bà nội Chu, thì những lo lắng đó hoàn toàn biến mất.
Bởi vì, sau khi nhóm người bà nội Chu xuống thuyền, liền đi đến chỗ mẹ Khương, đầu tiên bọn họ nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.
Sau đó, bà nội Chu kéo tay mẹ Khương: “Thông gia, mấy năm nay hai người vất vả rồi.”
Chương 1186: Chương 1186
Bà Tạ nói chuyện chân thành, vẻ mặt cũng chân thành, không giả vờ chút nào.
Điều này làm cho mẹ Khương thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà sợ người nhà họ Chu không dễ sống chung
Người ta tới từ thành phố lớn sẽ ghét bỏ người ở nông thôn như bọn họ.
Nhưng lại không có.
Bà nội Chu vô cùng hiền lành.
Mẹ Khương không khỏi cười một cái, rồi để đứa bé trước mặt bà nội Chu cho bà xem: “Vất vả gì đâu, chúng tôi giống như cha mẹ chăm sóc con cháu thì đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì đâu đúng không?”
“Cái đó không giống, hai người rất cao thượng, chăm sóc con cái của con gái, vì thế, chỉ có cha mẹ như hai người mới có thể nuôi dưỡng ra một cô con gái ưu tú như Thư Lan.”
Đây thực sự là hai bên đang tâng bốc lẫn nhau.
Khương Thư Lan không nỡ nhìn thẳng.
“Mẹ, bà nội, chúng ta về trước đi, ở đây quá nắng.”
“Được.”
Bà nội Chu nói xong, bà còn không tha mà nhìn thoáng qua bến tàu bên cạnh, ở đó có sạp bán hải sản.
“Được rồi, chúng ta qua đó xem chút, xem xong thì trở về nhà.”
Vừa được phê duyệt, bà nội Chu lập tức vui vẻ, bà ấy nghiêng ngả đi đến bến tàu, nhìn cái sạp nhỏ bán hải sản kia.
Thật ra chỉ là tò mò thôi.
Nhân lúc bà đi, mẹ Khương kéo tay Khương Thư Lan, thấp giọng nói: “Mẹ thấy bà nội của Trung Phong, cũng là người tốt.”
Bà nội Chu rất hiền lành, bà thấy được khí thế của bà lão Na trên người đối phương, giống mà cũng không giống.
Khương Thư Lan gật đầu: “Ông bà nội rất tốt.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
Lời này còn chưa dứt, dì Lý đã đỡ bà nội Chu lại đây, dì Lý có hơi say thuyền nên sắc mặt hơi trắng bệch.
Khương Thư Lan đỡ bà nội Chu, cô nghe bà nói: “Ở đó có rất nhiều rất nhiều tôm, trứng tôm cũng rất lớn.”
“Cá cũng có màu sắc rực rỡ.”
Tuy bà nội Chu sinh ra ở vùng Giang Nam sông nước, nhưng dù sao cũng khác với bờ biển.
Khương Thư Lan không nhịn được mà cười cười: “Ở đây có rất nhiều, sau này cháu sẽ dẫn bà đi bắt hải sản, lúc đó bãi biển đều là hải sản, tha hồ mà nhặt.”
Lời này vừa được nói ra, bà nội Chu có hơi nóng lòng muốn thử.
Người ta nói, người già giống như trẻ nhỏ, quả là không sai.
Nhìn dáng vẻ đó của bà nội Chu, cha Khương và mẹ Khương không khỏi bật cười.
“Đây chính là dì Lý.”
Khương Thư Lan nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ nên lập tức giới thiệu.
Cha Khương và mẹ Khương sửng sốt, tuy hai người không nói gì, nhưng không khỏi chậc lưỡi, rốt cuộc nhà cửa như nào mà có thể dẫn theo bảo mẫu riêng.
Sau khi tới cửa nhà, ông nội Chu và bà nội Chu nhìn cái sân nhà kia, bọn họ không khỏi cảm thán: “Nhà cửa trông thật lớn.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Bên này vắng vẻ nên nhà cửa đều xây lớn.”
“Mọi người vào xem đi.”
Đoàn người vào nhà, nhưng không vội vàng tham quan, mẹ Khương trực tiếp dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi thay quần áo trước.
Sau cuộc điện thoại của Khương Thư Lan, mẹ Khương lập tức thu dọn hai phòng ngủ.
Một phòng cho ông bà nội Chu, một phòng cho dì Lý.
Mẹ Khương là một người nhanh nhẹn, bởi vì xem trọng đối phương nên quét dọn phòng dường như không có một hạt bụi.
Ông nói Chu và bà nội Chu cảm kích: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Hai người đừng nói vậy, đều là người một nhà cả.”
Mẹ Khương xua tay: “Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi nấu cháo, trễ vậy rồi nên uống chút cháo, dưỡng dạ dày.”
“Mà mấy đứa nhỏ…”
Mẹ Khương dựng lỗ tay nghe âm thanh bên ngoài: “Chắc bọn nhỏ đang thân thiết với Thư Lan, chờ hai người nghỉ ngơi xong, hai đứa nhỏ tươi tỉnh rồi, bọn chúng sẽ tới tìm hai người.”
Lời này làm cho ông bà nội Chu có hơi mong chờ.
Hai người đều là người hay để ý, bởi vì bọn họ chưa thay quần áo nên không đi bế bọn nhỏ.
Đợi bọn họ tắm rửa sạch sẽ vi khuẩn trên người, bọn họ sẽ bồng bế hai đứa nhỏ sau.
Bên ngoài.
Đầu tiên Khương Thư Lan cho Nháo Nháo bú sữa, rồi đến lượt An An.
Miêu Hồng Vân vác cái bụng to, xách theo cái thùng màu hồng nhỏ rồi mang đến đây.
Khương Thư Lan vừa nhìn thấy cái bụng kia của chị ấy, đầu cô như muốn nổ tung, vừa chuẩn bị đứng lên, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong lòng ngực, cô tạm ngừng một chút: “Bụng chị đã lớn như vậy rồi, sao chị còn mang vác đồ vật.”
Miêu Hồng Vân cười cười, chị ấy để cái thùng màu hồng nhỏ trên mặt đất, đỡ eo, chậm rãi ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận