Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 311:

Nói xong, Vương Thủy Hương lại nói tiếp: “Đây đâu phải là chăm cho vợ đâu! Đây rõ ràng là đang chăm con gái ruột.”
Chăm con gái cũng chưa cần lo lắng đến mức này.
Khương Thư Lan nghe vậy liền uống thuốc càng nhanh hơn, ừng ực một phát đã uống hết sạch thuốc trong bát.
Cô đột nhiên phát hiện ra con người rất quái đản, lúc Chu Trung Phong có ở đây, cô lại liên tục làm nũng, hoặc lúc ở với cha mẹ, cô cũng không ngừng làm nũng.
Đến khi xung quanh chỉ còn một mình cô hay là những người bên ngoài, lại ngoan ngoãn mà uống một hơi hết sạch thuốc!
Miêu Hồng Vân cùng với Vương Thủy Hương ở bên cạnh thấy vậy liền không nhịn được cười: “Đúng là nên cho phó đoàn Chu nhìn xem, cậu ấy không có ở đây, vợ cậu ấy uống thuốc nhanh đến mức nào.”
Khương Thư Lan nghe vậy thì lại xấu hổ tiếp.
Sáng nay dưới sự trợ giúp của Miêu Hồng Vân và Vương Thủy Hương, cả một rổ măng lập tức được lột sạch, bọn họ còn sợ Khương Thư Lan bị ốm không tiện sinh hoạt, trực tiếp cho măng vào trong nồi, trần qua với nước sôi rồi đặt trong cái mẹt mang ra ngoài phơi nắng.
Loại măng này đem phơi dưới nắng ăn cũng rất tốt.
Đợi đến khi bọn họ lo liệu gần xong hết việc, hai đứa nhỏ đã lén lút quay lại, mỗi người cầm trong tay một con gà, túm lấy rất chặt.
Gà là gà sống, trực tiếp túm lấy cổ gà, cứ vậy lôi gà đi hai dặm đường đi, mang về đến tận nhà.
Hai con gà cũng rất khổ sở, bị xách đến trừng cả mắt, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Lôi Vân Bảo đi tới cửa, không vội vã đi vào luôn mà ở ngoài quan sát một phen, sau khi không thấy Chu Trung Phong đâu nữa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nói một câu cho Tiểu Thiết Đản biết, sau đó hai người lén la lén lút mà đi vào.
Thậm chí Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân đang ở ngoài sân phơi măng còn không phát hiện ra được bọn họ.
Hai đứa nhỏ tiến vào được trong phòng, lập tức thở phào, xách theo gà đi vào phòng ngủ của Khương Thư Lan: “Cô à, cô khỏe hơn chút nào chưa?”
Đứa nhỏ còn nhỏ xíu đã biết dùng ngữ khí của người lớn rồi.
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy hai đứa nhỏ không khỏi kinh ngạc, đến khi nhìn thấy trong tay hai đứa nhỏ mỗi người đều xách theo một con gà thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Hai đứa đi từ đâu tới vậy?”
Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo liếc mắt nhìn nhau: “Từ nhà họ Lôi tới ạ!”
“Vậy gà thì sao?” Ngữ khí dù ôn hòa nhưng vẫn lộ ra vài phần sát khí, khiến cho Thiết Đản với Lôi Vân Bảo phải đồng loạt rụt cổ lại.
Lôi Vân Bảo biết được dám làm thì phải dám chịu, cậu bé cũng rất thông minh, không trực tiếp trả lời luôn mà hỏi lại: “Cô à, không phải cô đang bị ốm sao?”
Khương Thư Lan gật đầu.
“Vậy uống canh gà đi ạ, cơ thể sẽ nhanh khỏe lại, là bà nội Ngô nói vậy đó.”
“Vậy gà từ đâu mà có?”
“Trộm được ạ....” Thanh âm của Lôi Vân Bảo thấp đi mấy phần, sau đó kiêu ngạo mà ưỡn ngực ra: “Cô à, cô đừng lo, bọn cháu trộm gà cho mỗi cô ăn thôi!”
Khương Thư Lan nghe vậy thì đầu không khỏi đau lên liên hồi.
“Trộm từ đâu vậy hả?”
Hai đứa nhỏ này thực sự là ba ngày không ăn đánh thì không yên ổn nổi mà!
Còn biết trộm đồ luôn rồi.
Hai đứa nhỏ dường như cũng ý thức được có gì đó không đúng.
Giấu gà vào phía sau người, ấp úng nói: “Đây là cục cưng bảo bối của bà nội Ngô.”
“Trộm từ chỗ bà nội Ngô.”
Dù là có chức vị sư trưởng như nhà sư trưởng Lôi, nhà ông ấy cũng chỉ được nuôi ba con gà, hơn nữa là hai con gà mái và ba con gà trống, đồng chí Ngô đối xử với mấy con gà chỉ kém đối xử với tổ tông.
Kết quả liền bị hai đứa nhóc này trộm mất hết.
Còn là trộm đi hai con gà mái.
Nói chúng là bảo bối trong những bảo bối cũng không đủ để miêu tả được.
Khương Thư Lan xoa xoa trán mình, cảm thấy có lẽ vì đang bị sốt mà trán cô lại càng nóng hơn: “Lôi Vân Bảo, Khương Bình An, hai đứa đứng lại cho cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận