Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 103:

Tuy Khương Thư Lan đang rất giận rồi, cô vẫn rút tờ giấy đăng ký kết hôn ra trước mặt Trâu Dược Hoa.
“Nhìn thấy gì chưa? Có biết ai vừa đăng ký kết hôn với tôi không?”
Tờ giấy đăng ký kết hôn vừa được lôi ra.
Bên trên viết những chữ to, Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, hai người đã trở thành vợ chồng.
Lúc thấy được rõ ràng những chữ kia, Trâu Dược Hoa như có sét đánh ngang tai.
Khương Thư Lan? Khương Thư Lan sao có thể gả cho người khác được?
Không phải, sao Khương Thư Lan có thể gả cho người khác?
Cô không phải vợ của anh ta sao?
Là vợ của Trâu Dược Hoa mới đúng!
Lời này nói đến quen rồi.
Người bên cạnh đều nhìn không được nữa: “Đồng chí à, đàn ông kết hôn đàn bà gả đi, nữ đồng chí đó gả cho quân nhân thì có gì mà không thích hợp chứ?”
“Nhưng mà có phải anh có bệnh không? Dẫn vợ mình đi đăng kế kết hôn, sau đó bỏ cô ấy ở một bên rồi lại nói linh tinh với đồng chí Khương như vậy, tôi thấy hình như đầu óc anh có vấn đề.”
Trâu Dương ở bên cạnh cũng cảm thấy mất mặt: “Cha, cha vẫn muốn đăng ký kết hôn với Giang Mẫn Vân sao?”
Người mà nhóc không muốn cho cha đăng ký kết hôn là Giang Mẫn Vân, chứ không phải chị gái xinh đẹp kia!
Giang Mẫn Vân mới là vợ anh ta mà!
Mắt cô ta ngân ngấn đầy nước mắt, bộ dạng hoàn toàn hoang mang.
Điều này dường như khiến đầu óc Trâu Dược Hoa như thanh tỉnh hơn chút, nhận thức ra một điều lúc trước anh ta chưa từng nhận ra.
Trâu Dược Hoa sống lại rồi.
Nhưng mà khi sống lại có gặp chút thay đổi, ví dụ, Khương Thư Lan vốn nên gả cho anh ta, thế mà lại đi gả cho người khác.
Mà Giang Mẫn Vân là người mà anh ta không biết là ai lại đi đăng ký kết hôn với nhau.
Trong trí nhớ lộn xộn của mình, anh ta rất nhanh đã lấy được chút tin tức, Khương Thư Lan gả cho người khác rồi.
Mà người anh ta muốn kết hôn, chính là sinh viên Giang Mẫn Vân kia.
Sau khi nhận thức rõ được điều đó rồi, Trâu Dược Hoa nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thư Lan: “Khương Thư Lan, cô đừng có mà hối hận.”
Đời trước, anh ta giúp người sinh ra ở nông thôn như Khương Thư Lan từ tỉnh đông đi lên thủ đô, trở thành phu nhân thủ phủ, sống an nhàn sung sướng nửa đời người, vinh hoa phú quý, được không biết bao nhiêu người hâm mộ.
Chỉ là đời này Khương Thư Lan lại chọn gả cho người khác.
Là tự cô muốn nếm mùi đau khổ.
Khương Thư Lan cảm thấy được Trâu Dược Hoa có chút là lạ, loại thái độ này giống như thể anh ta biết cô tương lai sẽ gả cho chính anh ta vậy.
Mà hiện tại cô lại gả cho người khác, khiến đối phương thẹn quá hóa giận, nhanh chóng muốn cô phải hối hận.
Chẳng lẽ anh ta cũng biết trước được tương lai sao?
Trong lòng Khương Thư Lan rùng mình, cô theo bản năng nắm lấy tay Chu Trung Phong, dường như thế này có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn.
Chu Trung Phong dường như đã nhận ra bất an của Khương Thư Lan, anh nâng nhẹ tay vỗ vai cô, cố gắng trấn an cô thêm một chút.
Sau đó anh nhìn về phía Trâu Dược Hoa, thay cô trả lời anh ta: “Anh yên tâm, cô ấy sẽ không hối hận đâu.”
Bởi vì anh lấy danh nghĩa của mình ra để thề rằng, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nhất định sẽ không hối hận khi gả cho anh đâu.
Lời này khiến trong lòng Khương Thư Lan không hiểu sao lại yên ổn mấy phần, cô hướng về phía Trâu Dược Hoa với ngữ khí kiên định, nói: “Tôi sẽ không hối hận đâu.”
Không cưới Trâu Dược Hoa, chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời cô.
Hai người đều chắc chắn như vậy, ngược lại khiến Trâu Dược Hoa có chút mất mặt.
Khương Thư Lan bị điên mất rồi sao?
Một người tương lại làm thủ phủ như anh ta mà lại không cần, đi gả cho một người tham gia quân ngũ sao?
Trâu Dược Hoa thở hổn hển, ngữ khí hung ác nói: “Rồi cô nhất định sẽ phải hối hận nhanh thôi.”
Khương Thư Lan dùng ánh mắt như đang nhìn tên ngốc mà nhìn anh ta, đột nhiên nhận ra gì đó rồi nói: “Tôi hối hận rồi!”
Trong lòng Trâu Dược Hoa lập tức vui vẻ.
Chợt nghe thấy Khương Thư Lan tiếp tục nói: “Tôi hối hận vì vừa rồi đã cứu anh!”
Nói đến đây, cô như chợt nhớ ra được gì đó, nói với Trâu Dược Hoa: “Mau trả tiền cứu mạng đi!”
Nếu không thì cô quá thiệt thòi rồi!
Trâu Dược Hoa cứng đờ cả mặt: “Cô nói cái gì?”
Khương Thư Lan đang đòi tiền anh ta sao?
Lại còn là tiền cứu mạng?
“Có đưa hay không?”
Khương Thư Lan nhíu mày nhìn anh ta, trong thanh âm mềm dẻo còn có chút không vui: “Có nhiều người làm chứng như vậy, anh không định quỵt nợ đó chứ?”
Cô trừng mắt nhìn, nói với mọi người trong cục dân chính: “Mọi người nhìn xem, vị đồng chí Trâu Dược Hoa này, chính xác hơn là phó xưởng trưởng của một phần nhà máy cán thép, anh ta....”
Cứ tuyên truyền ra như vậy, thanh danh của Trâu Dược Hoa sẽ thối nát mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận