Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1356:

Khương Thư Lan đặt đồ lên bàn, sau đó cô nhìn Miêu Hồng Vân rồi cẩn thận đánh giá chị ấy: "Sắc mặt hồng hào, có vẻ cuộc sống cũng ổn định chị nhỉ?"
Miêu Hồng Vân gật đầu.
"Sinh đứa thứ hai chị không thấy đau chút nào, vì chị sinh rất nhanh. Mấy hôm nay sau khi sinh đứa trẻ này ra thì nó cũng ngoan ngoãn, ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chị cũng không cần phải lo lắng gì nhiều về nó."
Ngoại trừ việc cho con bú thường xuyên hơn, mọi thứ khác đều ổn.
Khương Thư Lan mỉm cười nói: "Đứa nhỏ này là đến để báo ân đúng không chị?"
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ của đứa bé thứ hai: "Đã đặt tên cho bé chưa?"
"Gọi là Khoái Khoái().” Anh trai tên Trì Trì(), vì đến muộn rất nhiều năm.
[Chú thích: (
) Khoái: mau, nhanh.
(**) Trì: lâu, chậm.]
Đứa thứ hai ra đời khi anh cả hơn một tuổi, mẹ sinh rất nhanh, không phải Khoái Khoái thì là gì?
Khương Thư Lan không thể nhịn được cười: "Nghe hay đấy."
"Khoái Khoái, Tiểu Khoái Khoái?"
Đứa bé đang ngủ ngon lành, miệng còn đang mút, trông thật dễ thương.
Thấy cô thích, Miêu Hồng Vân hỏi: "Nếu thích như vậy, sao không tự mình sinh một đứa?"
Thư Lan sinh song sinh đã nhiều năm như vậy, bụng cũng không động đậy nữa.
Khương Thư Lan nghe thấy ngẩn người một chút, cô xoa bụng mỉm cười: "Chuyện con cái còn phải xem duyên phận nữa chị ạ, cũng không biết tại sao duyên phận này của nhà chúng em vẫn chưa đến."
Những năm gần đây, cô và Chu Trung Phong không hề sử dụng biện pháp tránh thai nào.
Còn Chu Trung Phong cũng chăm chỉ, ngoại trừ những ngày đi công tác, có kinh nguyệt ra thì việc sắp xếp quan hệ gần như đầy đủ.
Đôi khi một đêm còn tận hai hoặc ba lần.
Tuy nhiên, Khương Thư Lan không hiểu tại sao đứa con thứ hai của cô vẫn chưa ra đời.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khương Thư Lan, Miêu Hồng Vân không hỏi nhiều nữa, hai người tám chuyện với nhau.
Thấy chị ấy hơi mệt, Khương Thư Lan không quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi nữa.
Vào ban đêm, cô và Chu Trung Phong ở chung một chiếc chăn, anh ngựa quen đường cũ nghiêng người một cái đè lên trên người Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nghĩ đến những lời của Miêu Hồng Vân vào ban ngày, không thể không đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem, chúng ta cũng đâu có lười biếng, thế thì tại sao đứa trẻ thứ hai vẫn chưa tới?"
Chu Trung Phong dừng một chút, không trả lời, chỉ dọc theo cổ của Khương Thư Lan mà chầm chậm gặm lấy.
Khương Thư Lan không nhận được câu trả lời nên cô có chút không vui: "Anh có nghe không vậy?"
Chu Trung Phong ậm ừ, giọng nói hơi khàn: "Anh….”
Anh khựng lại, anh không biết phải nói thế nào.
Khương Thư Lan: "Anh sao vậy?"
Trong lúc tình ý triền miên, cô khẽ cắn vào vành tai anh dò hỏi.
Có thể cảm nhận được rõ ràng người đàn ông trên người mình chợt cứng đờ.
Khương Thư Lan không nhịn được dùng lưỡi khuấy đảo: "Nói đi chứ?"
Ngay cả âm điệu thúc giục cũng chứa vài phần mềm mại và mê người.
Hô hấp của Chu Trung Phong có chút rối loạn, trong lúc ý loạn tình mê, anh nói ra tình hình thực tế: "Anh buộc ga-rô."
Nói xong câu này, ngay giây sau Khương Thư Lan khẽ sửng sốt, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, cô đạp thẳng đối phương xuống giường.
"Anh nói gì?"
Chu Trung Phong bị đá xuống giường lập tức tỉnh táo, người anh chạm vào mặt đất lạnh như băng, không kiềm nổi khẽ xoa một bên mặt, cả người hoàn toàn thanh tỉnh.
Anh cười khổ một tiếng: "Thư Lan, kéo anh lên trước đã."
"Anh nói rõ ràng trước."
"Anh buộc ga-rô."
Nếu không giấu nổi nữa thì Chu Trung Phong sẽ nói ra hết toàn bộ.
"Chuyện bắt đầu từ khi nào?"
Khương Thư Lan thấy khá tức giận, bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo cứ thế đạp lên eo Chu Trung Phong rồi ấn xuống con đường muốn trèo lại lên giường của anh.
"Chuyện là từ khi nào?"
Sao cô không biết một chút nào hết vậy?
Chu Trung Phong bị chặn đường đi, anh cũng không giận, ngược lại vẫn khá bình tĩnh, trên khuôn mặt điển trai có ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, mang theo hương vị nói không nên lời.
Anh kéo tấm ra giường chầm chậm ngồi trên mặt đất, đôi chân ngọc của Khương Thư Lan cũng trượt xuống theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận