Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1277:

Lúc trước, thời điểm Chu Trung Phong đón ông cụ Chu về nhà, Hứa Vệ Phương cũng đón ông cụ Hứa nghỉ hưu từ chỗ làm trở về nhà họ Hứa.
Cho nên vào ban ngày, thời điểm Hứa Vệ Phương ở bệnh viện chăm sóc vợ con, ông cụ Hứa liền ở nhà.
Vừa thấy Chu Trung Phong đến, ông cụ Hứa từ trước đến nay hiếu thắng liền đỏ hốc mắt, tiến lên phía trước nắm chặt tay Chu Trung Phong, run rẩy, một chữ cũng không nói lên lời.
Trong lòng lão gia tử đau khổ, cực kỳ chua xót.
Thật vất vả ngóng trông cháu dâu sinh đứa nhỏ, kết quả lại sinh non. Đứa trẻ năm lần bảy lượt gặp nguy hiểm tới tính mạng, mà ông lão già khọm này lại không thể giúp được chuyện gì.
Vệ Phương còn phải lo lắng ông ở nhà ăn uống có tốt hay không.
“Ông Hứa, không có việc gì.”
Chu Trung Phong vỗ vỗ vào bàn tay to thô ráp mang theo đốm da đồi mồi của đối phương, chỉ vào người ở sau lưng: “Ông xem là ai tới này?”
Ông cụ Hứa sửng sốt, theo phương hướng Chu Trung Phong chỉ nhìn sang. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền lập tức ngây ngẩn cả người.
“Lão Dương?”
Đám người này của bọn họ, thời còn trẻ đều sống ở thủ đô, ít nhiều xem như là quen biết.
Chỉ là về sau lớn tuổi, theo công tác rồi về nghỉ hưu, lại theo con cái đi nơi khác dưỡng lão.
Còn có những người giống như ông Dương đây, một đường phấn đấu cả đời, lúc còn trẻ có nhiều tiếc nuối, lớn tuổi rồi lại đi đền bù những tiếc nuối ngày còn trẻ.
Ông đi một mạch hơn mười năm.
Lâu đến mức ký ức ông cụ Hứa cũng theo đó mà chậm rãi biến hóa.
“Lão Hứa, sao ông lại già như vậy?”
Người gầy hẳn một vòng, da trên mặt lấm tấm đốm mồi, quả thực chính là một lão già họm hẹm.
“Ông không phải cũng thế sao.”
“Phải, lần này tôi tới là có chuyện quan trọng, đứa nhỏ của Hứa Vệ Phương nhà ông nằm ở bệnh viện nào?”
Bệnh viện ở thủ đô có rất nhiều, bọn họ không có khả năng đi từng nơi tìm kiếm, chỉ có đến nhà họ Hứa mới là chính xác nhất.
Ông cụ Hứa sững sờ, vội vàng nắm lấy tay ông Dương, run run rẩy rẩy nói: “Ở bệnh viện nhân dân.”
Mà lão Dương đến rồi, chắt gái của ông không chừng có thể thật sự khở mạnh mà lớn lên.
Lão Dương là ai chứ, đây chính là thánh thủ khoa nhi năm đó của bọn họ.
“Vậy bây giờ chúng ta liền đi qua đó đi.”
Ông cụ Dương sau khi biết được địa chỉ, vốn dĩ không mang theo bất luận cái gì, trực tiếp rời khỏi nhà họ Hứa.
Ông cụ Hứa đuổi theo, chắp tay theo hướng ông cụ Dương: “Bác sĩ Dương, đứa nhỏ nhà tôi liền làm phiền ông.”
Ông cụ ngạo khí nửa đời người, từ trước đến nay chưa cầu ai. Vì đứa nhỏ, đây là lần đầu tiên.
Ông cụ Dương khoát khoát tay: “Có kết quả tôi sẽ bảo Trung Phong đến báo cho ông.”
Chu Trung Phong gật đầu, ra hiệu cho ông cụ Hứa mau vào nhà, anh theo ông cụ Dương cùng nhau đi bệnh viện.
Một mình Hứa Vệ Phương vừa muốn chăm sóc sản phụ, lại vừa muốn chăm sóc con gái bé sinh bệnh, vốn dĩ bận không kịp thở.
Nhìn theo bóng lưng gọn gàng mà linh hoạt của Chu Trung Phong, ông cụ Hứa càng thêm cảm kích.
Thời điểm như này, có thể giúp đỡ bọn họ, còn không phải là người thân thiết hay sao?
Bệnh viện nhân dân.
Hứa Vệ Phương đã mấy ngày không được ngủ, trong con mắt tràn đầy tơ máu, buổi sáng sau khi đưa cơm cho vợ Cao Thải Hà về, hắn ta liền tới chờ ở phòng bệnh chuyển nặng.
Cách lớp thủy tinh, nhìn thấy con gái nhỏ vừa mới ra đời được mấy ngày của mình. Nhìn một lúc, hắn ta phát hiện có gì đó không đúng, đứa bé hình như không thể thở được, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, miệng há to, từng ngụm từng ngụm hít thở, cánh tay bé nhỏ cũng theo đó mà giơ lên.
Trong lòng Hứa Vệ Phương lộp bộp một cái, vỗ vào tấm kính, quay ra bên ngoài hô: “Bác sĩ, bác sĩ.”
“Bác sĩ!”
Trong giọng nói không giấu được sự lo lắng: “Con gái tôi, con gái tôi lại không thở được.”
“Bác sĩ!!!”
Câu cuối kêu to kéo dài đến mức khàn cả giọng, nếu không phải tấm kính kia ngăn cách hai người, hắn ta hận không thể phá cửa lao vào.
Theo tiếng kêu này của Hứa Vệ Phương, y tá trên hành lang phản ứng trước tiên, vội vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận