Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 587:

Hết thảy đều được mẹ Khương xem trong mắt.
Thư Lan gả cho con rể, quả thực là sống vô cùng tốt.
Chỉ có người con gái được sống tốt sau kết hôn mới có một trạng thái hạnh phúc như vậy.
Mà người phụ nữ có hôn nhân bất hạnh, hết thảy đều sẽ lộ hết trên mặt, khóe mắt vương vấn lệ, nếp nhăn mang theo sự oán hận, mở miệng nói câu nào để phải nén giận đến đấy.
Mẹ Khương thực sự may mắn, thực sự may mắn vì Thư Lan của bà không phải chịu cuộc sống như vậy.
Không phải qua cuộc hôn nhân tràn ngập nước mắt, Thư Lan của bà đã được gả cho người đàn ông tốt, cưới được một người chồng tốt.
Mẹ Khương không khỏi nở nụ cười, khóe mắt cũng mang theo ý cười, còn mang theo mấy phần mỹ mãn.
Thấy Thư Lan của mình như vậy, bà hoàn toàn yên tâm được rồi.
“Thư Lan?”
“Vâng?” Khương Thư Lan nhìn mẹ Khương.
Mẹ Khương sờ khuôn mặt cô: “Tốt lắm, vừa gọi một tiếng đã được đáp lại rồi.”
Không giống như lúc ở nhà họ Khương, rất nhiều lúc, bà theo bản năng đều gọi tên Thư Lan. Đợi khi gọi xong rồi mới phát hiện ra Thư Lan đã kết hôn rồi.
Khương Thư Lan nghe vậy lập tức hiểu được, trong lòng cô chua xót, đau nhói, sau một hồi lâu, cô vùi đầu vào trong lòng mẹ Khương, thanh âm mềm mại: “Mẹ?”
“Hửm?”
“Mẹ?”
“Thật tốt quá, con gọi mẹ cũng có người đáp lời rồi.”
Hai mẹ con họ nhìn nhau cười.
Quan hệ của hai người bọn họ thực sự quá tốt, tốt đến mức người khác căn bản không chen vào được.
Thậm chí cả cha Khương cũng vậy, ông nhìn hai mẹ con tay nắm tay, đầu chạm đầu ở phía trước.
Liền nở nụ cười, lúc này mới có thời gian hỏi một câu: “Thiết Đản ở bên đây thế nào rồi? Có còn phát bệnh nữa không?”
Bọn họ lần này không tới tay không mà còn mang theo phí sinh hoạt của Thiết Đản với của bọn họ.
Tiền mà cha Khương kiếm được từ nghề khám bệnh, toàn bộ đều mang đến đây hết.
Đến lâu như vậy mà bây giờ mới hỏi tới Thiết Đản.
Cha Khương đều cảm thấy rất áy náy, lúc trước tâm tư toàn đặt hết lên người con gái Thư Lan.
Chu Trung Phong đang vác đồ, thái dương đầy mồ hôi trong suốt rơi xuống, anh ngẩng đầu nói: “Rất khỏe mạnh, từ lúc lên đảo cho đến bây giờ cũng chưa từng tái phát bệnh, hơn nữa còn kết giao được với một đứa nhỏ, suốt ngày dính cùng chỗ với thằng bé đó.”
“Buổi tối con sẽ gọi hai đứa quay về.”
Thư Lan mang thai mấy ngày nay, không nấu cơm được, Thiết Đản đã được gia qua bên nhà họ Lôi rồi.
Trước tiên cứ đưa phí lương thực, rồi lại mua gạo cùng với bột mỳ.
Hai đứa nhỏ sớm đã thân thiết với nhau như anh em ruột rồi, chỉ cần không tách bọn họ ra thì muốn đưa đi đâu cũng được.
Có thể ở nhà họ Lôi, không bị ai quản thúc, hai đứa nhỏ đều vui đến mức không biết trời đâu đất đâu.
Cha Khương nghe được chữ bọn họ thì cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng nơi này hỏi cụ thể ra thì không được tiện cho lắm.
Cảm thấy vẫn nên để về nhà rồi hỏi thì hơn.
Bến tàu cách nhà bọn họ có chút xa, ước chừng phải đi đến nửa giờ mới về.
Trên đường đi lúc gặp phải người quen, Khương Thư Lan đều sẽ kiêu ngạo mà giới thiệu với người ta: “Đây là mẹ của tôi.”
Một lời giới thiệu vui vẻ như vậy, người làm mẹ cũng thuận thế vui vẻ đáp lại: “Đúng, Thư Lan là con gái của tôi.”
Đợi khi về đến nhà rồi, lúc đi đến cửa, còn gặp cả Miêu Hồng Vân, Miêu Hồng Vân kinh ngạc hỏi: “Thư Lan, cha mẹ em đến đây rồi sao?”
Thư Lan nhìn khá giống mẹ mình, mẹ Khương dù nhìn qua đã có tuổi rồi, nhưng dựa vào đường nét vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp lúc trẻ.
Khương Thư Lan cười khanh khách nói: “Đúng vậy, chị Miêu, tối nay nói chuyện với chị sau nhé, em dẫn cha mẹ em về trước đã.”
Miêu Hồng Vân cũng biết, bọn họ là người thân vừa mới gặp lại nhau sau thời gian dài, có rất nhiều chuyện muốn nói nên cũng không bám theo quấy rầy nữa.
Vì vậy chị ấy liền gật đầu, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Vậy thím ơi, nếu hai người rảnh có thể sang nhà bên cạnh chơi nhé ạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận