Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 85:

Muộn hơn chút, người thân họ hàng bên này đều đã đến hết rồi, muốn đi xem cô dâu mới.
Bà Toàn Phúc sao?
Khương Thư Lan còn đang buồn ngủ, nháy mắt liền bừng tỉnh: “Con biết rồi mẹ, giờ con dậy đây.”
Mẹ Khương dẫn cô ra đến cửa, còn không quên dặn dò: “Áo bông hồng mẹ có đặt cạnh giường rồi, hôm nay là ngày mừng của con nên sẽ mặc cái này.”
Áo bông hồng này được làm từ năm ngoái, năm ngoái cha Khương kiếm được chút tiền, mẹ Khương trước tiên liền đem số tiền đó đi làm chiếc áo này.
Áo bông màu hồng, mặt trên có in hoa khai phú quý, ngụ ý vô cùng tốt.
Theo mẹ Khương mà đi, Khương Thư Lan từ buồn ngủ đã hoàn toàn thức tỉnh, cô cầm lấy áo bông hồng trên giường, nhiệt độ nóng trên giường khiến cho áo bông trở nên vô cùng nóng.
Mặc lên người không hề lạnh chút nào.
Khương Thư Lan cứ vậy mặc lên người bộ quần áo đẹp như vậy, có hơi ngượng ngùng kéo kéo góc áo.
Đợi sau khi thay xong rồi, cô vừa định đi tới cho mẹ Khương xem.
Một tràng bình luận đột nhiên lại hiện lên.
[Quào, áo bông hoa hồng đỏ thẫm đông bắc không phải nhìn rất quê mùa sao? Sao mặc lên người cô lại đẹp đến vậy, cảm giác giống hệt như mỹ nhân trong bức tranh tết vậy.]
[+1, người xinh đẹp thì mặc gì cũng đẹp hết, vậy nên thứ quê mùa không phải quần áo, mà là mấy khuôn mặt bánh mỳ như của chúng ta đó.]
[Tôi phải đi tìm bộ quần áo giống hệt như vậy thôi, tôi cũng muốn mặc quần áo giống của Thư Thư!!]
Khương Thư Lan ngẩn ra, hệ thống gì đó phát ra rất nhiều bình luận, cô chưa hiểu được hết ngay lập tức, nhưng vẫn có thể đoán ra được.
Bọn họ đang khen cô đẹp!
Khương Thư Lan nhịn xuống, thoải mái mà mở cửa đi ra ngoài.
Có đến mười một mười hai người đang ngồi ở nhà chính, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô, lập tức theo bản năng mà ngẩn ngơ.
Ôi chao, bộ dạng ngày thường của Khương Thư Lan đã rất đẹp rồi, làn da cô trắng như ngọc, mặt mày dịu dàng, hàm răng đều thẳng tắp, thực sự rất xinh đẹp.
Áo bông hồng trên người cô, bông lớn bông nhỏ hợp lại với nhau, làm cho mẹ Khương một phen đứng thẳng sống lưng mà tự hào.
Đến cả người nhà họ Khương ngày nào cũng gặp Khương Thư Lan cũng phải há miệng ngạc nhiên.
Chứ chưa nói đến bà Toàn Phúc vừa mới tới nhà họ Khương.
Bà ấy thở nhẹ một hơi, tiến đến bên cạnh Khương Thư Lan hô lớn: “Đứa nhỏ này nhìn cứ như thần tiên vậy, khó trách nhà họ Khương mấy người luyến tiếc đến vậy, nếu là con gái của tôi thì tôi cũng rất luyến tiếc!”
Khương Thư Lan có hơi ngượng ngùng mím môi.
Mẹ Khương ở bên cạnh thích thú mà nghe người ta khen con gái mình, nói với bà ấy: “Vậy phiền chị sửa soạn cho Thư Lan nhà tôi cho đẹp một chút.”
Bà Toàn Phúc ôi chao một tiếng, cầm sợi chỉ trắng trong tay đi tới, bà ấy nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Bà Khương tìm giúp tôi một sợi chỉ mới đến đây.”
Bà ấy sợ sợi chỉ cũ trong tay mình sẽ mạo phạm đến Thư Lan tựa như thần tiên vậy.
Mẹ Khương đương nhiên không thể từ chối được, rất nhanh đã tìm một sợi chỉ mới đưa đến đó.
Bà Toàn Phúc để Thư Lan nằm trên giường, Khương Thư Lan có hơi hồi hộp một chút, theo bản năng mà căng thẳng không ngừng.
Bà Toàn Phúc an ủi cô: “Không đau đâu, bà sẽ nhẹ tay một chút.”
Khương Thư Lan vâng một tiếng, nhìn bà Toàn Phúc kéo sợi chỉ thành hình chữ bát, chỗ uốn cong đặt lên ngón phải, ngón trái giữ, miệng cắn chỉ.
Sợi chỉ linh hoạt di chuyển, thu vào rồi thả ra, sợi lông tơ nhỏ cứ vậy trượt xuống dưới, bắt đầu ở chiếc cổ bóng loáng như ngọc, tinh tế thon dài.
Tiếp đến là tới cằm, cuối cùng tới trán, một đường trượt từ dưới lên trên.
Khương Thư Lan có hơi đau một chút, cô thở ra một hơi.
Bà Toàn Phúc làm động tác của mình chậm lại, nhìn khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Khương Thư Lan, sau đó chúc phúc: “Cây vừng nở hoa liên tục lớn, hôn nhân mỹ mãn đến đầu bạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận