Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 226:

Lời này là đang nói ai? Đương nhiên là nói đội trưởng Triệu rồi.
Mặt đội trưởng Triệu lập tức nóng như lửa đốt, hắn ta lập tức nói: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ ghi nhớ.”
Từ lúc hắn ta thăng chức cho đến bây giờ, chưa từng bị lãnh đạo phê bình như vậy.
“Được rồi, tôi không nhắm vào cá nhân riêng lẻ nào hết, lời này là để nói tất cả mọi người, nếu không biết phải làm thế nào thì tôi đề nghị mọi người học tập đồng chí Tiểu Khương, dù sao đồng chí Tiểu Khương đã có tư tưởng giác ngộ, không hề tầm thường chút nào.”
Không phải người vợ quân nhân nào cũng có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người như vậy.
Hơn nữa dưới những toan tính lợi ích mà vẫn giữ được tâm tư ban sơ, thực sự rất hiếm thấy.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan đang đỏ bừng mặt lên.
Khương Thư Lan đang ngà ngà say, hai má đỏ bửng, ánh mắt trong suốt, đỏ tía như chân trời hoàng hôn, đẹp không sao tả xiết.
Hơn nữa sư trưởng Lôi khen ngợi như vậy khiến mặt cô lại càng đỏ hơn: “Ngài quá khen rồi.”
Mấy đồng chí nam bên cạnh thấy được cảnh tượng này, đều nhịn không được mà hít một hơi, vợ của phó đoàn Chu thực sự rất xinh đẹp.
Chu Trung Phong lúc này nhíu mày, để Khương Thư Lan ở phía sau để bảo hộ, hỏi cô có muốn đi nghỉ ngơi hay không?
Khương Thư Lan lắc đầu, lúc này cô đang rất thanh tỉnh, phỏng chừng say không phải do uống rượu, mà là do ngửi thấy mùi rượu mà say.
Dù sao loại rượu mà mấy người đàn ông này uống đều hơn năm mươi độ lận.
Đợi sau khi sắp tàn tiệc rồi, sư trưởng Lôi mới nói: “Lôi Vân Bảo nhà chúng tôi đâu rồi?”
Tại sao từ đầu đến giờ vẫn chưa nhìn thấy đứa nhỏ xuất hiện?
Khương Thư Lan cùng với Chu Trung Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, Chu Trung Phong nói: “Hai đứa nhỏ đều đi đưa cơm cho doanh trưởng Lý, không chừng đều đã bị giữ lại rồi.”
Theo anh biết thì doanh trưởng Lý có tới mấy đứa con, có vẻ tìm được bạn nên bọn họ cũng không cần quay lại nữa.
Sư trưởng Lôi nghe vậy thì nhịn không được mà thở dài: “Đứa nhỏ này thực sự càng ngày càng ham chơi rồi.”
“Ông nội, sao ông nội lại nói ai ham chơi vậy? Không phải cháu đã trở về rồi sao?” Ngữ khí nghe qua có chút không kiên nhẫn.
Lôi Vân Bảo dẫn theo một đứa nhỏ thân hình còn lớn hơn cậu bé một cái đầu, tay xách nách mang, đây đâu phải là đi đưa cơm, đây là vừa mới chuyển nhà về mới đúng.
Vừa đi vào đã tìm kiếm khắp nơi: “Dì xinh đẹp của cháu đâu rồi ạ?”
Tiểu Thiết Đản đi bên cạnh tuy không nói câu nào, nhưng cũng là đang tìm kiếm.
Tại sao không thấy cô đâu hết?
Cái này...
Sư trưởng Lôi thiếu chút nữa không nhịn được mà phát run rồi, đứa nhỏ hư đốn này một hai ngày nay không gặp ông nội rồi, không những không nói muốn gặp, vừa vào ngay cả cái chào cũng không có, mở miệng ra cái là hỏi dì xinh đẹp đâu?
“Dì xinh đẹp của cháu đang nghỉ ngơi trong phòng rồi!”
“Hả!”
Lôi Vân Bảo mang theo một cái rổ đi vào trong nhà tìm người.
Ông nội ruột thịt của mình đều vứt ở phía sau không chút bận tâm.
Sư trưởng Lôi đen cả mặt lại, thực sự đang rất giận đứa nhỏ này.
Chu Trung Phong ở bên cạnh cảm thấy rất vui vẻ: “Sư trưởng Lôi, khi nào thì chú đưa đứa nhỏ này về ạ?”
Thực sự anh không muốn Ma Vương Hỗn Thế này ở nhà mình thêm một giây phút nào nữa.
Đứa nhỏ này quá đáng ghét rồi.
Chuyện này...
Sư trưởng Lôi cũng rất xấu hổ, đến cả Chu Trung Phong cũng dám nói với ông ấy như vậy.
Ông ấy phát sầu: “Nếu được thì hôm nay chú sẽ mang đứa nhỏ này đi luôn.”
Đứa nhỏ này đặt ở nhà cặp vợ chồng son mới cưới thực sự không tiện chút nào.
“Cháu không đi, cháu không đi đâu.”
Lôi Vân Bảo vừa lấy được ô mai trong giỏ ra, coi như bảo vật quý giá mà đưa cho Khương Thư Lan, giây sau đó lập tức nghe được tin dữ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận