Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 941:

“Nếu không....”
Dựa vào quan hệ của nữ đồng chí kia và chồng cùng với xưởng trưởng Hứa, chỉ cần một câu thôi sợ sẽ đánh nát được cả tiền đồ của Trâu Dược Hoa.
Trâu Dược Hoa nghe như vậy thì cả người run rẩy, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
Rõ ràng lúc trước khi anh ta chọn Khương Thư Lan, anh ta vốn vẫn luôn ghét bỏ thanh danh của Khương Thư Lan không tốt, bằng cấp không cao, lại là nông dân.
Thậm chí cả nhà của Khương Thư Lan đều phải bấu víu vào bản thân Trâu Dược Hoa.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại phải ngước nhìn đối phương, thậm chí cả tiền đồ của anh ta cũng có thể bị phá hủy bởi chỉ một câu nói của đối phương.
Trâu Dược Hoa sao có thể chấp nhận được điều này chứ!?
Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Người mà cả hai kiếp anh ta đều coi không ra gì, vậy mà lại có quyền quyết định cả cuộc đời của anh ta như vậy.
Đây đâu khác nào đang châm biếm đâu?
Mắt thấy Trâu Dược Hoa đang khóc không ra nước mắt, chủ nhiệm Lý ở bên cạnh lắc đầu.
Người đàn ông này đúng là kẻ không ra gì, lúc có được thì không thèm để ý, hiện tại khi nữ đồng chí đó được gả chi người khác rồi, được sống những ngày tốt đẹp không ai sánh bằng thì lại bắt đầu phủ nhận năng lực của người ta.
Đàn ông chịu công nhận tài năng của phụ nữ khó đến như vậy sao?
Bởi vì cảnh này mà Trâu Dược Hoa hoàn toàn không ngờ rằng những người anh ta hao tâm tổn lực mượn sức để thu phục được.
Lại đang bắt đầu cô lập anh ta.
Đây mới là bước đầu của gian nan.
Mấy người Khương Thư Lan đi tới tầng hai để ăn cơm, trong thời gian chờ đồ ăn ra, cô đi ra ngoài tìm một căn phòng để cho hai đứa nhỏ uống sữa.
Hồ Vịnh Mai cũng đi theo cùng ra ngoài, chị ấy bế An An.
Chu Trung Phong thì đang ở lại nói chuyện với mấy người xưởng trưởng Hứa, tại trường hợp này đây, đàn ông lại càng thuận tiện nói chuyện hơn phụ nữ.
Đây thuộc loại quy tắc trên bàn rượu rồi.
Nghe được động tĩnh, Khương Thư Lan ngạc nhiên: “Chị Hồ.”
Thấy Hồ Vịnh Mai đang bế An An yên ổn trong lòng ngực, Khương Thư Lan liền hiểu rõ.
“Làm phiền chị rồi.”
Hồ Vịnh Mai lắc đầu, chơi đùa với Náo Náo, hai đứa con của Khương Thư Lan thực sự rất đáng yêu.
Đợi khi chơi xong rồi, chị ấy mới nói: “Em cũng vất vả thật đó, vừa phải nuôi con vừa phải ra bên ngoài lo sự nghiệp.”
Những lúc thế này đây, đàn bà lại càng vất vả hơn đàn ông rất nhiều.
Khương Thư Lan vậy mà lại không cảm thấy vất vả, cô chỉ cảm thấy đây đều là tiền.
Vô số tiền không đếm xuể.
“Làm gương cho con thôi mà, không thể nào để đứa nhỏ lớn lên lại hỏi mẹ tại sao ngày nào mẹ cũng ở nhà thôi được.”
Không phải nói là làm nội trợ ở nhà không tốt, mà là sẽ rất khó có được sự tôn trọng của người khác, kể cả là của con mình.
Hồ Vịnh Mai có chút đăm chiêu, thấy Náo Náo ăn xong rồi, chị ấy liền đưa An An qua: “Em quen biết người đàn ông bên ngoài kia không?”
Khương Thư Lan hơi cứng người, kéo áo xuống, cũng không giấu diếm gì mà gật đầu: “Người đàn ông kia tên Trâu Dược Hoa, từng là....”
Cô rũ mắt xuống: “Từng xem mắt với em.”
Lời này khiến cho Hồ Vịnh Mai phải trừng lớn mắt.
Buôn chuyện vốn là thiên tính của phụ nữ. Hồ Vịnh Mai cũng không phải ngoại lệ.
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao?” Chị ấy liên tiếp hỏi mấy lần.
Khương Thư Lan lau sữa dính bên miệng cho An An, không khỏi nở nụ cười: “Làm gì có sau đó chứ? Em đã gả cho Chu Trung Phong rồi, chị còn không hiểu sao?”
Cũng đúng là như vậy thật.
Nhưng điều mà Hồ Vịnh Mai tò mò nhất chính là: “Em xinh đẹp như vậy, lại rất có năng lực, vậy mà lại không thành với người đàn ông kia, là do anh ta bị mù sao?”
Một người đẹp đẽ đến nhường này mà lại không cần, đồng chí kia đúng là bị mù thật rồi.
Khương Thư Lan nghĩ đến lúc trước liền nói: “Chị biết rồi đó, quê của em chỉ là một vùng quê bình thường, Trâu Dược Hoa vốn là phó xưởng trưởng của một phân xưởng ở địa phương em, lúc ấy ở đó coi như cũng là người tài giỏi ở chỗ em, dù cho anh ta đã từng ly hôn lại còn có con riêng nhưng vẫn là người rất có tiếng tăm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận