Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 232:

Đuổi theo quá mau, lại không nhìn thấy chân cửa phía dưới nên đã bị vấp vào.
Phịch một tiếng, chị ta đau đến thở không ra hơi. Điều này khiến cho chị ta càng khóc to hơn.
*
Chu Trung Phong rời đi lúc nào Khương Thư Lan cũng không biết, cô ngủ rất sâu giấc.
Lúc nhìn thấy tờ giấy ghi mấy chữ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cô đành thở dài, vừa mới dọn dẹp xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa: “Chị dâu, chị đâu rồi?”
Khương Thư Lan ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài mở cửa, cô biết chiến sĩ này, nhưng không nhớ được tên, chỉ biết là hình như nhìn khá giống Hầu Tử.
“Chị dâu, đây là bữa sáng phó đoàn kêu em mang đến.” Làn da của chiến sĩ này rất đen, nhưng răng lại trắng vô cùng.
Vẫn là bánh mì cùng với cháo bột bắp, thoạt nhìn dường như vẫn còn nóng hổi.
Khương Thư Lan ngạc nhiên mà nhận lấy: “Cảm ơn cậu nhé.”
“Chị dâu, em đi đây, phó đoàn nói nếu chị có việc gì thì có thể tới tìm em.” Dừng một lúc, cậu ấy lại bổ sung một câu: “Em là anh em của Hầu Tử!”
“Phó đoàn đã cứu mạng em! Vậy nên Hầu Tử cảm kích chị bao nhiêu thì em cũng cảm kích bấy nhiêu.”
Khương Thư Lan không ngờ Chu Trung Phong còn tìm một người để chiếu cố mình như vậy, trong lòng cô không khỏi nóng lên, thấp giọng nói: “Vậy làm phiền em rồi, có việc gì chị nhất định sẽ tìm em.”
Tuy Chu Trung Phong không có ở đây, trong nhà có hai đứa nhỏ cũng bớt lo hơn một chút, ít nhất nơi nào muốn đến thì vẫn có thể đến được.
Khoảng bốn giờ chiều.
Mặt trời đỏ rực nhô dần lên từ phía Tây, Vương Thủy Hương đội một cái mũ rơm, tay xách một chiếc thùng nhỏ, trong tay còn cầm một cái cào, đi tới cửa nhà Chu Trung Phong, lập tức gọi: “Thư Lan à, nước hôm nay nông, em có muốn đi bắt hải sản với anh không?”
Trên cơ bản thì những lúc nước bắt đầu nông mấy người vợ quân nhân lập tức hành động.
Khi nước rút sẽ bắt được nhiều hải sản, đây là quà tặng của thiên nhiên, không đi bắt hải sản sẽ rất phí.
Dù sao dùng tiền trợ cấp của chồng mình để đi mua hải sản thì thực sự rất đắt.
Cũng không phải ai cũng có thể mua được.
Khương Thư Lan nghe thấy vậy ánh mắt lập tức sáng lên, cô lớn lên ở đất liền, thực sự thì chưa từng đến biển bao giờ, không khỏi cảm thấy hứng thú: “Chị Thủy Hương, chị từ từ đợi em một chút.”
Hai đứa nhỏ vừa nghe thấy đi biển bắt hải sản, lập tức vui đến phát cuồng, liền đi tìm dép muốn được đi cùng.
Khương Thư Lan tìm khắp nhà vẫn không tìm được chiếc thùng nào, không còn cách nào khác đành phải bưng một chiếc chậu tráng men.
Vương Thủy Hương vừa nhìn thấy lập tức cười lên ha ha: “Thư Lan à, sao em không mang luôn nồi nhà mình đi?”
Có ai đi biển bắt hải sản mà mang theo chậu tráng men hay không? Như này cũng giày xéo chậu tráng men quá rồi.
Khương Thư Lan có chút lúng túng: “Nhà em không có.”
Tính tình cô hay ngại ngùng nên cũng không biết nói giỡn là gì.
Bị cười như vậy, mặt đã đỏ hết lên.
Vương Thủy Hương thực sự muốn đưa tay lên sờ mặt của Khương Thư Lan, nói xem bộ dạng này sao có thể như vậy chứ?
Đến cả đỏ mặt cũng đẹp như thế.
Đến cả giọng nói lớn của chị ấy cũng hận không thể nhẹ đi mấy phần: “Được rồi, em cầm chiếc thùng này của chị đi, chị quay về tìm cái khác!”
Miêu Hồng Vân nhà bên cạnh cầm theo một chiếc rổ mà đi tới, cười tủm tỉm nói: “Quay về làm cái gì mà quay về? Qua nhà tôi lấy chiếc rổ xách theo là được rồi.”
Điều này khá tốt, vốn dĩ chỉ có hai người đi biển bắt hải sản giờ đã thành ba người cùng đi rồi.
Ra khỏi cửa, bước đi trên đường, càng gần tới nơi dường như lại càng ngửi được hơi ẩm của biển, còn có thể nghe được tiếng sóng đang tấp vào bờ cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận