Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1487:

Trâu Mỹ gắt gao cầm lấy tay của Trâu Dương, hốc mắt rưng rưng, lại kiên định nói: “Anh trai, em muốn thử sức một lần.”
Cô ta không muốn nhìn thấy anh trai dẫn theo mình đi cầu xin người khác, bị người khác làm khó dễ.
Lúc này.... Trâu Dương hoàn toàn im lặng rồi. Cậu ta biết, cậu ta cũng không khuyên nổi Trâu Mỹ nữa.
Trâu Mỹ rất nhanh đã mang được năm nghìn về, giao cho Trâu Dược Hoa, nhưng cô ta còn tranh thủ lúc không có người, đem ba nghìn tệ còn lại giao cho Trâu Dương.
“Anh, anh giữ lấy số tiền này đi, nếu như bọn họ đối xử với anh không tốt thì anh cứ rời đi.”
Nhiều năm như vậy rồi, vẫn là hai anh em bọn họ nương tựa vào nhau.
Dù là cha hay mẹ cũng đều đã từng vứt bỏ bọn họ rồi.
Trâu Dương không cần, Trâu Mỹ vẫn cố gắng dúi lấy, khóc nức nở: “Anh, em chỉ có anh thôi, anh phải sống thật tốt đó.”
Cô ta ôm chặt lấy Trâu Dương.
Điều này khiến cho hốc mắt Trâu Dương cũng đỏ lên: “Anh sẽ cố gắng.”
“Em tới Hương Cảng đừng đơn thuần nữa, phải hiểu rõ mọi thứ, nếu không chịu được thì cứ quay về, dù sống có khó khăn thì anh vẫn sẽ nuôi được em.”
Trâu Mỹ nặng nề mà gật đầu, ngồi trên xe lửa, rời khỏi nơi cô ta đã sinh ra và lớn lên.
Nhìn theo bóng dáng em gái rời đi, Trâu Dương có cảm giác khó chịu không nói lên lời.
Nhưng rồi cũng đành bất lực, cậu ta nện một quyền lên tường, máu tươi lập tức chảy ròng.
“Đừng làm loại chuyện ngây thơ này nữa.”
Trâu Dược Hoa bình tĩnh nói: “Mau dọn dẹp phòng qua một chút, cha sẽ nhanh chóng kêu người mua đến mua.”
“Giang Mẫn Vân, cô mau đi nói với lão Tương một tiếng, lùi lại một tháng trước khi tôi chính thức bị đuổi việc.”
Anh ta cần một tháng này để bán nhà đi.
Đối mặt với chuyện bên ngoài này, Giang Mẫn Vân không có chút thẹn tâm nào, ngược lại còn chậm rãi mà nói: “Tôi cũng sẽ dẫn Thạch Đầu qua, cha thằng bé đã lâu không được thấy thằng bé rồi, không chừng còn có thể cho thằng bé một ít tiền.”
Lúc này sắc mặt Trâu Dược Hoa trong nháy mắt có chút khó nhìn, nhưng cũng rất nhanh liền nhịn xuống.
“Cũng được, kiếm được càng nhiều càng tốt.”
Như vậy sau khi chuyển nhà rồi thì cũng sẽ có thêm được đường ra.
“Cha!”
Thạch Đầu bất mãn mà hô một tiếng, người cha mà cậu nhóc biết vẫn luôn là Trâu Dược Hoa.
Trâu Dược Hoa làm như không thấy cậu nhóc: “Mau chóng đi rồi mau chóng quay về đi.” Ngữ khí vô cùng lạnh lùng.
Nguyên nhân anh ta bị đuổi việc cũng là do giữ lại Giang Mẫn Vân cùng với Thạch đầu, về sau... Đáy mắt Trâu Dược Hoa hiện lên một tia tàn nhẫn.
Sẽ không phải chứa bọn họ nữa.
Nhà họ Trâu sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên vì một chuyện mà cả nhà lại hợp lực như vậy.
Từ dẫn người đến xem nhà đến khi bán nhà, từ đầu đến cuối cũng chỉ cần ba ngày là xong rồi.
Căn nhà hai phòng kia vì có vị trí địa lý tốt, giao thông thuận tiện, hơn nữa lại ở khu nhà tập thể, tổng cộng bán được ba nghìn tệ.
Tranh thủ lúc nửa đêm, cả nhà chuyển từng ymột ngôi nhà nhỏ tạm thuê, vẫn là căn nhà hai gian phòng, một tháng tốn mười ba tệ tiền thuê nhà.
Dựa theo điều kiện thì còn không bằng căn nhà trước nhưng do hiện tại đang là thời điểm đặc biệt.
Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương mang ít tiền đi ra ngoài mua ít cổ phiếu về, về sau tỷ lệ gỡ được vốn cũng sẽ lớn hơn một chút.
Đây dường như chính là hy vọng duy nhất của Kiều Lệ Na và Giang Mẫn Vân ở thời điểm hiện tại.
Dù sao bọn họ cũng đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Cùng lúc đó, Trâu Dược Hoa thừa dịp một ngày trước khi lên xe lửa, tranh thủ cơ hội cuối cùng mà trộm một ít cán théo ở trong nhà máy, bán đi được tổng cộng hơn một vạn tệ.
Hơn nữa, tiền bán nhà cùng với tiền mà Trâu Mỹ để lại, cũng miễn cưỡng cầm được hai vạn tệ.
Cứ như vậy, Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương mang theo toàn bộ gia sản mà bước trên con đường đi đến Thâm Thị của bọn họ.
*
Hải đảo.
Khương Thư Lan dùng thời gian hai tháng mà gom góp tất cả tiền mặt trong nhà, được khoảng năm mươi vạn.
Ba ngày đầu tiên tới Thâm Thị cô dùng để hỏi thăm tin tức.
Nhưng Khương Thư Lan không ngờ bản thân vừa mới tới đã gặp được người quen....
Bạn cần đăng nhập để bình luận