Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1034:

Khương Thư Lan bèn làm thủ tục ra viện cho cậu bé.
Lôi Vân Bảo như một con trùng theo đuôi bám theo Khương Thư Lan, cô chạy đến nơi nào thì cậu bé theo tới nơi đó.
Chờ làm xong thủ tục ra viện, ông Lôi cũng từ đơn vị tới đây, muốn đón Lôi Vân Bảo trở về.
Nhìn đến sư trưởng Lôi, Lôi Vân Bảo trốn ra phía sau Khương Thư Lan, sau đó thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe mở to, lẳng lặng nhìn ông Lôi.
Cũng không gọi ông nội, dù sao chính là không nói một lời.
Hoàn toàn khác xa dáng vẻ hoạt bát nghịch ngợm ngày xưa.
Cái này khiến cho sư trưởng Lôi có chút đau lòng: “Vân Bảo, lại đây, cùng ông nội về nhà nào?”
Đã làm phiền Tiểu Khương mấy ngày rồi, làm sao có thể tiếp tục làm phiền cô nữa?
Lôi Vân Bảo lắc đầu, cậu bé túm lấy ống quần của Khương Thư Lan, nói: “Cháu không về.”
Cậu bé muốn ở với cô.
Cô đi nơi nào, cậu bé ở nơi đó.
Sư trưởng Lôi không có cách nào, theo bản năng nhìn về phía Khương Thư Lan, muốn Khương Thư Lan hỗ trợ nói vài câu khuyên nhủ.
Từ trước đến nay Vân Bảo vẫn hay nghe lời Khương Thư Lan nói.
Nhưng mà khiến ông Lôi cảm thấy ngoài ý muốn là Khương Thư Lan cự tuyệt: “Sư trưởng Lôi, trước hết để Tiểu Bảo về nhà với cháu đi, lúc trước bác sỹ La có dặn rằng đứa trẻ sẽ sợ hãi nơi khiến nó bị thương, địa phương đó cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của đứa trẻ.”
Sư trưởng Lôi kinh ngạc nói: “Bác sỹ La, bác sỹ La thật sự nói như vậy?”
Ông ấy trước nay thật sự không nghĩ tới chuyện này, ai khi còn nhỏ mà chưa từng bị đánh, ngay cả Bán Đảo nhà bọn họ khi còn nhỏ không nghe lời cũng bị ông ấy treo ở trên xà ngang dùng dây thắt lưng đánh đòn, lần đánh ác nhất, bị treo suốt cả đêm.
Bán Đảo cũng thuận lợi trưởng thành mà, có thể ăn có thể ngủ có thể đánh nhau, cũng không thấy bị chấn thương tâm lý gì.
Khương Thư Lan thở dài, đuổi khéo Lôi Vân Bảo ra ngoài chơi bắt kiến với Tiểu Thiết Đản.
Thấy hai đứa nhóc đã chạy ra ngoài, Khương Thư Lan mới dám nói thẳng ra: “Sư trưởng Lôi, hai việc này không giống nhau. Chú đánh con trai chú là bởi vì con trai chú phạm lỗi, chú yêu thương con nên muốn rèn giũa con trai, là hy vọng con nên người. Nhưng Trần Mỹ Cầm đánh Tiểu Bảo thì sao? Chú nói xem, Tiểu Bảo vẫn luôn mong chờ mẹ mình, mong ngóng tình thương của mẹ. Nhưng mà Trần Mỹ Cầm mắc bệnh, coi Tiểu Bảo như bọn buôn người, coi như kẻ xấu mà trả thù, lúc ấy nhà họ Lôi lại không có người ở nhà, chú có nghĩ tới, lúc đó Tiểu Bảo cầu cứu mà không có ai, trong lòng có cảm giác như thế nào không?”
Sư trưởng Lôi trầm mặc.
Sau một lúc lâu, gương mặt ông ấy dường như trở nên già nua tang thương không ít: “Cháu dẫn Tiểu Bảo về nhà đi, chú sẽ bảo đồng chí Ngô đưa tiền trợ cấp hàng tháng cho cháu, coi như tiền sinh hoạt của Tiểu Bảo, cháu không cần từ chối, là nhà họ Lôi chúng ta làm phiền cháu.”
“Sau này, Tiểu Bảo nhà chúng ta đành phải làm ơn cháu chú ý chăm sóc nhiều hơn.”
Sư trưởng Lôi đứng nghiêm, sau đó hướng về phía Khương Thư Lan cúi người gập người.
Khương Thư Lan phản xạ có điều kiện mà tránh đi: “Sư trưởng Lôi, chú không cần như vậy, cháu cũng rất thích Tiểu Bảo.”
“Tiểu Bảo vẫn luôn gọi cháu một tiếng cô Lan, sau này Tiểu Bảo chính là nửa đứa con của Khương Thư Lan cháu, Tiểu Thiết Đản có gì, Tiểu Bảo cũng sẽ có cái đó.”
Sư trưởng Lôi nghe được lời này, không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Nhà bọn họ không chăm lo tốt cho đứa trẻ, là bọn họ thua thiệt đứa trẻ.
Khương Thư Lan nguyện ý nuôi dạy đứa trẻ, coi đứa trẻ nhà họ Lôi như con cháu nhà mình, đây là may mắn của nhà họ Lôi bọn họ, cũng là may mắn của Tiểu Bảo.
Khương Thư Lan lắc đầu, một tay dắt Tiểu Bảo một tay dắt Tiểu Thiết Đản, cô dẫn hai đứa trẻ về nhà.
Lôi Vân Bảo một bên nắm chặt tay Khương Thư Lan, một bên quay đầu lại nhìn sư trưởng Lôi, sau một lúc lâu, cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, có phải cháu rất hư không?”
“Ngay cả ông nội cũng từ bỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận