Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 990:

Trâu Dương vẫn luôn im lặng đột nhiên phát hỏa: “Không được nói mẹ của tôi!”
Lú này, nhân viên tàu hoả đang ấn người nhóc nghe vậy thì cười lên.
“Ồ, thằng nhóc này vẫn còn có liêm sỉ, có liêm sỉ mà có nhiều lần trốn vé, cậu với trộm có khác gì nhau? Còn nói không được nói mẹ của cậu, tôi thấy mẹ của cậu chính là loại người như vậy nên mới dạy ra loại trộm cắp như cậu!”
“Tuổi còn nhỏ không lo học tập cho tốt, mau đi gặp cảnh sát đi.”
Nghe thấy vậy, Trâu Dương liền luống cuống, nhóc không thể gặp cảnh sát được, nếu để lại tiền án, cả đời này của nhóc sẽ bị hủy.
Vào lúc bị buộc vào đường cùng, Trâu Dương theo bản năng nhìn Khương Thư Lan, ánh mắt sáng quắc.
Nhân viên tàu hỏa của kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của cậu nhóc, thấy được một nữ đồng chí cực kỳ xinh đẹp, khí chất cũng vô cùng tốt.
Vừa nhìn đã biết là người sinh ra đã có điều kiện tốt.
Nhân viên tàu hỏa theo bản năng hỏi Khương Thư Lan: “Cô biết nó à?”
Khương Thư Lan nhìn Trâu Dương chật vật giống như mèo hoang, không có cách nào liên hệ với thiên tài Trâu Dương đứng ở dướng ánh đèn flash, được chúng tinh phủng nguyệt.
Nhưng hiện tại, khi đối mặt với câu hỏi của nhân viên tàu hòa, Khương Thư Lan quyết đoán nói: “Không quen biết.”
Trong nháy mắt, khi Khương Thư Lan nói không quen biết gì, sắc mặt Trâu Dương chuyển trắng bệch bằng tốc độ lấy mắt thường còn có thể nhìn ra được. Nhóc theo bản năng mà hô to một tiếng: “Dì Thư Lan?”
Nó không nghĩ tới, hai người một lần nữa gặp lại sẽ là tình huống như vậy.
Đời trước dì Thư Lan đối với nó ngoan ngoãn phục tùng, hết sức yêu thương nó, nhưng giờ lại nói không hề quen biết nó.
Nhân viên tàu đứng bên cạnh thấy sắc mặt của Trâu Dương, còn ôm thái độ có chút hồ nghi: “Thật sự không biết sao?”
“Tôi thấy đứa nhỏ này làm sao lại biết cô?”
Khương Thư Lan lắc đầu, từ trong túi lấy ra hai tấm vé giường nằm.
“Chúng tôi chính là mua vé giường nằm, nếu đứa trẻ này thực sự là người chúng tôi quen biết, chúng tôi sẽ không mặc kệ nó.”
“Lại nói, con của tôi ở chỗ này.” Cô chỉ An An trong lồng ngực chính mình, cùng với Nháo Nháo trong lồng ngực Chu Trung Phong, vui đùa nói: “Tôi còn trẻ như vậy, không thể nào có con trai lớn như thế.”
Lời này làm cho toàn bộ người trong thùng xe đều cười to ầm ĩ.
Nghĩ cũng đúng như vậy.
Hơn nữa người ta còn có thể mua được vé giường nằm, làm sao lại không thể mua nổi một vé ghế ngồi cứng, mà phải để một đứa trẻ trốn vé chứ?
Lời này của Khương Thư Lan là chặt đứt cọng rơm cuối cùng trên người Trâu Dương.
Làm cho nó hoàn toàn phát ngốc, nó có thể nhìn ra được, thời điểm dì Thư Lan nhắc tới con của mình, trên mặt là vẻ hạnh phúc cùng kiêu ngạo.
Sau khi ý thức được vấn đề này, cả người Trâu Dương không kiềm chế được mà phát run, lạnh lẽo, nó làm sao lại quên mất, giữa nhà họ Trâu của nó cùng với dì Thư Lan không hề có mối quan hệ gì.
Chỉ là... Thời điểm nhìn đến dì Thư Lan nâng niu quý trọng đứa nhỏ, rốt cuộc nó cảm thấy có vài phần không cam lòng, rõ ràng dì Thư Lan này là của nó.
Đã từng, tại đời trước dì Thư Lan yêu thương nó với Tiểu Mỹ giống như bảo bối.
Đời này trọng sinh lại thay đổi tất cả.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trâu Dương càng trở nên trắng bệch, ngay cả một nhà bốn người Khương Thư Lan rời đi cũng không hề phát hiện.
Nhân viên tàu kia dường như nhận ra có gì liền nói: “Cháu quen biết bọn họ sao?”
Nếu như thật sự quen biết bọn họ, làm đối phương hỗ trợ bổ sung cái phiếu, hẳn là không thành vấn đề.
Dù sao nhìn trang phục hai vợ chồng đối phương, điều kiện thực sự không tồi.
Nghe được nhân viên tàu hỏi, Trâu Dương theo bản năng mà phản bác: “Không quen biết.”
Bọn họ từ trước đến nay đều không hề quen biết.
Dường như chỉ có thể phủi sạch quan hệ như vậy, liền có thể không còn cảm giác khó chịu.
“Không quen biết, vậy thì được, theo chúng tôi đi một chuyến. Còn nhỏ tuổi không học cho giỏi, lại nhiều lần trốn vé, nhất định phải cho cậu một bài học mới được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận