Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1315:

Giang Mẫn Vân cũng không ngờ được mọi thứ lại vừa khéo như thế, thời điểm cô ta cùng Trâu Dược Hoa cãi nhau, Tưởng Lệ Hồng đến, Cao Thủy Sinh cũng đến.
Sắc mặt cô ta theo bản năng mà trắng bệch.
Tiểu Thạch Đầu không phải con của Trâu Dược Hoa, vẫn luôn chỉ có cô ta cùng người nhà họ Trâu mới biết được.
Mà hiện tại...
Giang Mẫn Vân run rẩy thân mình, có chút không biết đối mặt sao với chuyện này.
Quả nhiên, sợ cái gì thì tới cái đó.
Cao Thủy Sinh sải bước tiến đến, anh ta không hỏi Giang Mẫn Vân, mà quay sang nhìn về phía Trâu Dược Hoa: “Tiểu Thạch Đầu không phải con của anh sao?”
Trâu Dược Hoa nhận biết Cao Thủy Sinh.
Người đàn ông này vẫn luôn yêu thầm vợ anh ta.
Lúc đầu, anh ta cũng tức giận, nhưng sau đó lại cảm thấy không sao cả.
Ánh mắt Trâu Dược Hoa ở trên hai người quét đi quét lại, cuối cùng ánh nhìn dừng ở trên người Giang Mẫn Vân: “Cô ta nói như thế nào vậy?”
Anh ta biết, nhân tình của Giang Mẫn Vân không phải Cao Thủy Sinh, mà là một người khác.
Ngay cả đứa trẻ kia cũng vậy.
“Anh...”
Rốt cuộc Cao Thủy Sinh vẫn tự mình lưu lại mặt mũi cho Giang Mẫn Vân, không nói ra.
Tuy nhiên, Trâu Dược Hoa dường như cũng có thể hiểu: “Có phải cô ta nói tôi ngược đãi cô ta, ngược đãi đứa trẻ hay không?”
Anh ta lấy từ trong túi ra một cây thuốc, không nhanh không chậm mà châm lửa.
Cao Thủy Sinh trải qua mấy năm rèn luyện, sớm đã không còn là thanh niên bốc đồng ban đầu kia.
Anh ta không trả lời.
Nhưng Trâu Dược Hoa sống hai đời lại quá hiểu, anh ta hung hăng mà rít một hơi thuốc, phun ra vòng khói: “Biết gian phu của cô ta là ai không?”
Lời này vừa được thốt ra, Giang Mẫn Vân giống như phát điên, chạy lại đánh Trâu Dược Hoa: “Anh nói, anh dám nói, tôi xé nát miệng anh.”
Giang Mẫn Vân cũng không biết vì sao chính mình phản ứng lớn như vậy, cô ta nghĩ, nếu như nói trong lòng có vùng đất yên bình, thì Cao Thủy Sinh chính là vùng đất yên bình cuối cùng trong lòng cô ta.
Cô ta không muốn để Trâu Dược Hoa hủy hoại hình tượng cô ta trong cảm nhận của Cao Thủy Sinh.
Trâu Dược Hoa dùng một tay chế trụ cô ta, đột ngột đẩy, Giang Mẫn Vân liền lảo đảo ngã vào trong nền tuyết.
“Là phó xưởng trưởng xưởng cán thép sắp về hưu... Năm nay đã sắp sáu mươi tuổi.”
Trâu Dược Hoa nếu đã nói ra, cũng chẳng cần cố kị bất cứ cái gì, trực tiếp chỉ vào Giang Mẫn Vân: “Cô ta... Nữ thần trong cảm nhận của cậu, không chỉ lên giường cùng với một người đàn ông nhiều tuổi hơn cả cha cô ta, còn vì lão già kia mà sinh một thằng con trai.”
Đứa con trai kia là ai?
Đương nhiên là Tiểu Thạch Đầu mà Tưởng Lệ Hồng ôm trong ngực.
Dường như thế giới trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đầu Giang Mẫn Vân ong ong, cô ta há miệng thở dốc, vỗ vỗ lỗ tai, theo bản năng mà hướng tới Cao Thủy Sinh rồi tiến đến: “Thủy Sinh, anh đừng nghe Trâu Dược Hoa nói bậy, em không có, anh ta cố ý hủy hoại em nên mới bôi nhọ em như vậy.”
Thời điểm Cao Thủy Sinh nghe được sự thật này, cả người đều khiếp sợ đến chết lặng.
Trong cảm nhận của anh ta, Giang Mẫn vân giống như cây tuyết liên trên đỉnh núi đầy tuyết trắng.
Trắng tinh không tì vết.
Nhưng mà…
Hiện giờ đối phương nói như vậy, lại làm cho khối tuyết trắng tinh ấy bị nhiễm bẩn, biến thành hư ảo.
Cao Thuỷ Sinh lập tức né tránh Giang Mẫn Vân, ngữ khí mang theo vài phần chua xót: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô có cuộc sống không mấy tốt đẹp….”
Cho nên cho dù là anh ta phải đi kiếm tiền cực khổ, bản thân phải ăn mặc tiết kiệm, nhưng cũng sẽ trăm phương nghìn kế tìm cách hỗ trợ cho Giang Mẫn Vân.
“Em có cuộc sống không tốt….”
Giang Mẫn Vân nói năng lưu loát: “Trâu Dược Hoa còn đánh em, thậm chí là mắng em, hắn ta còn buộc ga-rô….”
Khi hai chữ “ga-rô” này được thốt ra, bản thân cô ta liền cứng đờ, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.
Cô ta…. Đã lỡ lời mất rồi!
Nếu Trâu Dược Hoa buộc ga-rô, Tiểu Thạch Đầu kia là con của ai?
Tất nhiên không cần nói cũng biết.
Trâu Dược Hoa ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, lẳng lặng mà nhìn Giang Mẫn Vân cứ như vậy không ngừng tìm đường chết.
“Được rồi, Tiểu Thạch Đầu là con của ai đều không quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận