Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 773:

Mì rau xanh trứng vịt coi như hoàn thành rồi.
Chu Trung Phong hô một tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Đường Mẫn Hoa lập tức đi vào bên trong để bê thức ăn ra, thấy có ba món, còn có cả mì nữa.
Hốc mắt bà ấy có chút cay lên, bà ấy cúi đầu: “Tay nghề nấu ăn của Tiểu Phong không tồi chút nào.”
Nói xong lời này, bà ấy lập tức bê đĩa ở trên bàn đi ra ngoài.
Bà ấy không dám tiếp tục ngây người ở phòng bếp nữa.
Còn tiếp tục ngây ngốc nữa bà ấy sợ mình sẽ thất lễ mất.
Chu Trung Phong đứng tại chỗ trầm mặc một lát, bưng hai cái bát to ra ngoài.
Chu Nghĩa Khôn mở miệng nói: “Tay nghề nấu nướng của Tiểu Phong không tồi, chỉ ngửi mùi thôi cha đã đói đến không chịu được rồi.”
Vừa mở miệng đã muốn làm dịu đi bầu không khí.
Chu Trung Phong: “Là Thư Lan đã dạy con.”
Khả năng nấu nướng của anh đều là do Thư Lan rèn ra hết.
Lời này khiến cho Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa ngạc nhiên: “Thư Lan giỏi thật đó.”
Không những từ từ hâm nóng được tảng băng như Chu Trung Phong mà còn khiến anh học được cách nấu nướng, mang trên người khói lửa của căn bếp.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vui mừng đến nói không nên lời.
Tiểu Phong của bọn họ cuối cùng cũng trưởng thành như bộ dạng mà bọn họ mong muốn rồi.
Chu Trung Phong thấy bọn họ không nói lời nào liền đẩy hai cái bát về phía trước: “Tranh thủ lúc còn nóng thì cha mẹ ăn đi.”
Mì rau xanh trứng vịt, ngon từ mùi đến vị.
Lúc đang đong đầy cảm xúc tình tự, nhìn thấy một bát đồ ăn như vậy, hai người đều trầm mặc với nhau.
Đây là chén mì mà lão Lý đang mơ ước có được.
Cũng là mơ ước mà cả đời bọn họ đến bây giờ mới thực hiện được.
Đường Mẫn Hoa nhận lấy bát mì, nói với Chu Trung Phong: “Tiểu Phong, con cũng ăn đi.”
Vốn dĩ trong nhà chỉ có hai cái ghế, không biết từ khi nào mà đột nhiên có thêm một cái ghế nữa được đặt ở trong nhà.
Một cái bàn, ba cái ghế, một nhà ba người vừa vặn có thể ngồi xuống.
Chu Trung Phong vâng một tiếng rồi nói: “Cha mẹ cứ ăn trước đi, để con tự đi lấy cho bản thân.”
Anh nấu bữa này liền cho cả cân mỳ còn lại của nhà cho vào nấu luôn rồi.
Không để lại một chút nào hết.
Đợi lúc anh đi ra ngoài, Đường Mẫn Hoa cùng Chu Nghĩa Khôn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bát mì, chưa động đũa gì hết, chỉ nuốt nước miếng với nhau.
Thơm thì thơm thật.
Rau xanh màu xanh nhạt, trứng vịt muối màu vàng được rán đến đầy dầu béo, con tôm đầy thịt được đặt phía trên, được bao bọc bởi dầu vừng, mùi hương thuần khiết cứ thế mà ập vào mũi.
“Mau tới đây.” Là đang đợi Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong đi tới ngồi xuống, cha mẹ liền nhanh chóng cầm đũa bắt đầu trực tiếp ăn luôn.
Mì rau xanh trứng vịt, không chỉ là món mà bọn họ muốn ăn mà còn là món mà lão Lý muốn ăn, hơn nữa đây còn là đồ mà con trai nấu cho bọn họ nữa.
Bấy giờ chỉ còn tiếng húp mì sì sụp.
Chu Trung Phong trầm mặc, ông ấy đẩy đĩa đậu sựng về phía Chu Trung Phong: “Nếm thử chút đồ mà con sào đi.”
“Còn có rau trộn rong biển cũng không tồi.”
“Nếu ngại nấu tôm thì cứ luộc lên là được rồi.”
Mấy con tôm này đều là đồ đã được phơi nắng, không còn cách nào có thể nướng được nữa.
Đường Mẫn Hoa ừ một tiếng, tự mình gắp một miếng đậu sừng, sao đó là rau trộn rong biển, bấy giờ vị của rau xanh, đậu sừng lâu lắm rồi chưa được nếm thử đều ở trong miệng hết.
Món sau là rau trộn với rong biển có vị chua chua cay cay, ăn cực kỳ đưa cơm.
Về phần tôm sau khi đã được ngâm mềm trong nước nóng rồi, lại càng thêm hương vị của biển cả.
Bữa cơm này cũng không là gì nhiều so với Chu Trung Phong, cả cân mì đều được ăn sạch sẽ, đến cả nước nóng ở trong nồi cùng với cà và đậu sừng cũng đều được ăn sạch sẽ.
Loại cảm giác này nói thế nào đây?
Bản thân được cha mẹ khuyến khích ăn thật nhiều, có chút vui vẻ, rồi lại có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận