Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1297:

Năm nay đến phiên ăn Tết ở nhà Hứa Vệ Phương thì cũng là chuyện bình thường.
Khương Thư Lan còn có chút chần chừ, cô nghĩ nghĩ: “Ông nội bà nội, quê nhà Đông Bắc chúng cháu, nhìn thì có vẻ rất lạnh, nhưng thực tế trong phòng có đốt giường đất, rất là ấm áp.”
Cô vẫn muốn khuyên ngăn, không quá muốn để hai cụ cô đơn ở lại hải đảo.
Bà cụ Chu lại xua tay: “Không được không được, Đông Bắc cũng giống như thủ đô của chúng ta vậy, tuy rằng có giường đất, nhưng Thư Lan à, bà và ông nội cháu hai người đã quen với thời tiết ấm áp bên hải đảo này rồi, thật sự là không chịu được mùa đông nhiệt độ âm mấy chục độ kia.”
“Sẽ lấy mạng già này mất.”
Giống như là người quen với cuộc sống tốt lành, rất khó để chịu nổi cái khổ lần nữa.
Khương Thư Lan thấy thật sự là không thể khuyên được, liền cùng Hứa Vệ Phương bên kia chào hỏi.
Hứa Vệ Phương không nói hai lời, liền nhanh chóng đồng ý, vỗ ngực đảm bảo: “Hai người cứ yên tâm đi, giao cho tôi tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Lời này làm cho Khương Thư Lan cùng Chu Trung Phong thoáng yên lòng.
Thừa dịp Chu Trung Phong còn thời gian ba ngày huấn luyện, Khương Thư Lan cùng mẹ Khương liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc về quê.
Các loại đồ biển là không thể thiếu, hoa quả đồ hộp là đặc trưng ở đây, đương nhiên không thể không có.
Các loại mứt cùng đậu phộng hạt dưa, làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Còn của người lớn, chuẩn bị vải nhung lông dê, sợi len, giày đi mưa lót bông, sáu cây thuốc, sáu bình rượu ngon, còn mang theo một ít mỹ phẩm dưỡng da thời thượng, sữa rửa mặt, kem con sò, son môi.
Cùng với một ít đặc sản bên hải đảo này, quả hồng bì ngâm có hiệu quả đặc biệt tốt cho trị liệu ho khan, còn thêm hai con vịt nướng.
Trên cơ bản Khương Thư Lan có thể nghĩ tới cái gì toàn bộ đều chuẩn bị một lần.
Thật sự là quá nhớ nhà, tính ra cô đã kết hôn gần 5 năm, mà đây vẫn là lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ.
Không chỉ Khương Thư Lan kích động, mẹ Khương cũng bồn chồn không kém. Ngay từ thời điểm lần đầu nói muốn về quê, bà liền ngày ngày vừa thức dậy đã ra biển bắt hải sản. Hận không thể đem hết hải sản không mất tiền mua trong lòng biển rộng đều nhặt về.
Nào là rong biển, tảo tía, con tép, nghêu sò, bạch tuộc, cá, tôm cua.
Chỉ cần có thể ăn được thì mẹ Khương đều tính toán nhặt về phơi nắng.
Bận bịu một đường liền đến ngày hai mươi tháng chạp, hôm nay chính là ngày bọn họ phải xuất phát.
Người nhiều mà đồ vật cũng nhiều, không riêng gì đồ vật mang về, chỉ riêng đồ vật cá nhân của nhóm người Khương Thư Lan cũng đã không ít. Thời tiết bên hải đảo ấm áp, mặc một bộ áo khoác mỏng là được.
Nhưng thời tiết Đông Bắc lạnh, nhất định phải là áo bông dày, quần bông ấm, những quần áo này chiếm rất nhiều chỗ.
Chưa kể đến bọn họ còn có nhiều người như vậy, bốn người lớn, ba đứa trẻ. Chỉ riêng quần áo cũng xếp được hai bao tải.
Ra ngoài một chuyến, dìu già dắt trẻ thật sự không dễ dàng.
Ông cụ Chu, bà cụ Chu cùng với Hứa Vệ Phương, Miêu Hồng Vân bọn họ đưa tiễn đoàn người Khương Thư Lan tới bến tàu, còn hỗ trợ cầm đồ vật.
Trên đường Khương Thư Lan thực sự rất không yên tâm, dặn dò với Miêu Hồng Vân: “Chúng ta về quê một tháng, chị tốn nhiều tâm tư hỗ trợ, để ý động tĩnh nhà chúng em một chút nhé.”
Lời này để dì Lý nghe thấy, liền không nhịn được mà bật cười trêu ghẹo: “Thư Lan tốt lắm, đây là cháu quên dì mất tiêu rồi à?”
Bản thân là một người sống chình ình như này, còn ở cùng với hai cụ già đấy.
Thật đúng là.
Khương Thư Lan đưa tay vỗ trán: “Xem trí nhớ của cháu này, vậy liền nhờ vào dì Lý hao tổn chút tâm trí.”
Dì Lý khoát tay: “Là điều dì nên làm.”
Chăm sóc hai cụ là công việc của bà.
Một đường bàn giao các việc linh tinh, cuối cùng cũng đến bến tàu.
Chờ đợi tàu thủy, rõ ràng Nháo Nháo cùng với An An đều có chút hưng phấn. Hai người bọn họ sinh ra và lớn lên ở trên đảo, bởi vì nguyên nhân còn nhỏ, nên Khương Thư Lan rất ít mang theo bọn họ ra khỏi đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận