Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 731:

Bọn họ ở trên đảo không thiếu trái cây để ăn, khi đến thăm hỏi nhà người khác, bọn họ đều thích tặng hai chai trái cây đóng hộp. Không nói đến chuyện khác thì cũng rất hãnh diện đấy.
Đấy là còn chưa nói đến những loại trái cây mà thành phố không ăn được.
Trái cây đóng hộp này mà sản xuất ra thì chẳng phải sẽ bị mọi người tranh giành sao?
Sau khi nghe mẹ chồng phân tích, Miêu Hồng Vân vô cùng sửng sốt, phản ứng đầu tiên của chị ấy là: “Mẹ, vậy thì Thư Lan sẽ bị thiệt lắm.”
“Nếu là nhà máy của chính con bé, con bé sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”
Cũng giống như rau củ sấy khô, nếu những công thức mà cô nghĩ ra không được quân đội can thiệp, nếu do chính cô làm ra thì có khi cô đã trở thành người giàu rồi ấy nhỉ?
Miêu Hồng Vân thốt ra câu này, bà lão Na hận không thể đi lên che miệng chị ấy lại: “Con đang nói bậy gì đó hả?”
“Kiếm tiền đúng là tốt thật. Con muốn biến Thư Lan thành nhà tư bản à? Chắc con đã quên năm đầu tiên chúng ta gặp khó khăn như nào rồi hả?”
Tổ tiên nhà mẹ đẻ của bà ấy có điều kiện không tệ, chưa kể bà ấy được chiều chuộng từ nhỏ, còn được hầu gái cung phụng.
Nếu không phải sau này gia đình suy bại, hơn nữa bà ấy còn nhận nuôi một đứa con trai ngoan thì về già cũng không thể sống ở đảo được.
Chỉ sợ lúc đó bà ấy còn đang dọn dẹp vệ sinh ở thủ đô.
Miêu Hồng Vân bất ngờ phản ứng lại khi bị mẹ chồng đột ngột nhắc nhở, chị ấy ngượng ngùng nói: “Không phải con quên mất sao?”
Bà lão Na: “Con ở bên ngoài nhớ ngậm chặt miệng lại cho mẹ.”
“Còn nữa, đừng vừa nhìn trước mặt đã cảm thấy Thư Lan thua thiệt, con đừng lo lắng, quân đội đang quan sát xem Thư Lan làm cái gì.”
“Cứ theo phong cách quân đội, không tính đến từng đường kim mũi chỉ nước bọt của người dân, con nghĩ quân đội có thể khiến Thư Lan bị thiệt sao?”
Chuyện này đúng là như vậy.
Miêu Hồng Vân không khỏi gật gật đầu: "Nhưng mà so với việc quân đội cho nhiều, sao có thể sảng khoái bằng việc bỏ tất vào túi của mình chứ ạ?”
Tất cả đều là tiền đó!
Người đàn ông nhà mình liều sống liều chết, một tháng lương mới được bao nhiêu đâu?
“Đúng là không sảng khoái bằng bỏ tiền vào túi, nhưng mà…” Bà lão Na nói đầy ẩn ý: ​​“Trong thời buổi này, tiền không thể giữ được, an toàn mới là điều quan trọng nhất.”
Hơn nữa còn có đoàn trưởng Chu Trung Phong ở đây, anh sẽ không đối xử tệ với vợ của mình, sau khi Khương Thư Lan có đóng góp lớn như vậy cho quân đội, tất nhiên quân đội sẽ không đối xử tệ với hai vợ chồng.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Sau khi bà lão Na nói xong câu này, Miêu Hồng Vân trở nên im lặng, chị ấy nghĩ ngợi rồi thở dài: “Đúng vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.”
Nghĩ lại kết cục của những người đó, suy ngẫm về sự lựa chọn hiện tại của Thư Lan thì cũng có thể hiểu được.
Ở nhà bên cạnh.
Sau khi mẹ Khương mượn được lọ thủy tinh, Khương Thư Lan cũng làm y hệt như vậy, sau khi đun sôi lọ thủy tinh với nhiệt độ cao, cô lại làm vải đóng hộp.
Chẳng mấy chốc, hai lọ vải đóng hộp cũng được cô chuẩn bị sẵn và cất riêng.
Một phần nguyên liệu còn lại được chia cho mấy đứa nhỏ ăn cùng với cha Khương và mẹ Khương.
Đừng chỉ thấy cha Khương im lặng, Khương Thư Lan phát hiện ra cha cô rất thích ăn vải.
Không thích ăn xoài, chỉ vì xoài chua, còn quả vải lại ngọt.
Về phần Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo, sau khi lấy được vải đóng hộp, mỗi đứa dùng một cái bát nhỏ, đổ đầy một nửa cái bát, nhìn nhau rồi nói với Khương Thư Lan: “Cô ơi, bọn cháu xin phép đi ra ngoài một chút.”
Khương Thư Lan biết hai đứa nhóc này ngày nào cũng ở ngoài chơi nên không ngăn cản chúng.
“Chú ý an toàn đó, không được đánh nhau, buổi tối nhớ về nhà sớm.”
Đương nhiên hai đứa trẻ sẽ đồng ý, cả hai đồng loạt gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận