Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1553:

Khương Thư Lan nhắm mắt lại, giờ khắc này, cô cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của người khác nữa.
Bây giờ cô chỉ quan tâm đến chuyện của bản thân thôi: "Húc Dương, phiền cậu hỏi một chút xem cô ấy có nguyện ý rời đi không?"
Lí Húc Dương thở dài, nhịn không được mà nói: “Chị Khương, chị quá tốt tính rồi, chính là quá thiện lương.”
Có điều cũng đúng, nếu không tốt bụng thì cái mạng này của anh ta cũng không nhặt về được.
Nghĩ tới đây, Lí Húc Dương gọi tới một người an ninh thì thầm một tiếng, một lát sau, đối phương đi tới trước mặt Trâu Mỹ thấp giọng hỏi một câu.
Ánh mắt Trâu Mỹ mông lung, cô ta nghe xong, theo bản năng mà nhìn qua Khương Thư Lan.
Cô ta sửng sốt suốt vài giây, đè xuống sự chua xót trong lòng nói: "Tần tổng đối xử rất tốt với tôi.”
Vì cơ hội tiếp rượu này, cô ta đã phải tranh thủ thật lâu mới tranh thủ được cơ hội này, không thể buông tha một cách dễ dàng như vậy được. Ngay cả khi phải trả giá bất cứ điều gì.
Khoảnh khắc đó, Khương Thư Lan và Trâu Mỹ bốn mắt nhìn nhau, cô nhận ra đối phương là ai, chính là Trâu Mỹ, là con gái của Trâu Dược Hoa.
Nếu nói lúc trước nhà bọn họ cũng được xem là người của giới thượng lưu, giờ khắc này, xem như cô cũng hiểu rõ kết cục quả nhà bọn họ.
Bởi vì bất kể là Trâu Mỹ hay Trâu Dương, ánh mắt mỗi lần bọn họ nhìn cô đều cực kỳ phức tạp. Ánh mắt này, cô chỉ nhìn thấy ở trên người của nhà họ Trâu.
Đối mặt với đáp án này, cũng không ngoài suy nghĩ của Lí Húc Dương, nên hỏi lần nữa: "Chị Khương, có cần cố ý chiếu cố cô ấy một chút không?"
Nghe được câu hỏi này, dù là Trâu Mỹ vẫn luôn có ánh mắt ảm đạm, cũng không khỏi phát ra ánh sáng kinh người.
Cô ta đầy hy vọng nhìn Khương Thư Lan.
Cô ta biết với địa vị của Khương Thư Lan ở đây đang rất cao, cao đến mức để cho Lí Húc Dương phải chăm sóc chu đáo cho cô ấy.
Khương Thư Lan chỉ cần nói một câu, cô ta có thể ở trong tình huống này, trổ hết tài năng, hơn nữa từ nay về sau sẽ không có ai làm khó cô ta được nữa.
Có điều là Trâu Mỹ phải thất vọng rồi.
Khương Thư Lan trầm mặc ba giây sau đó, nói một câu: "Không cần, tôi không biết, cũng không quen cô ta.”
Giờ khắc này, Trâu Mỹ Như như bị sét đánh, rõ ràng cô ấy biết cô ta, bất chấp trong trường hợp như vậy cũng muốn kéo cô ta xuống một phen, vì sao lại không muốn nói một câu, để cô ta không phải vất vả nữa chứ.
Chỉ cần một câu nói, con đường của cô ta sau này ở Hương Cảng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô ta mở miệng và cố gắng nói điều gì đó. Thế nhưng, Khương Thư Lan lại xoay người, cô nói với Lí Húc Dương: "Tôi có chút việc, tôi đi trước nhé.”
Bất kể là mua nhà hay là nói chuyện làm ăn, cô ấy cũng không thích ứng được với những loại tình huống như vậy, mà cô cũng không muốn thích ứng.
Lí Húc Dương ai một tiếng, đuổi theo: "Chị Khương, vậy để em đưa chị cùng Bình An và Khiếu An bọn họ trở về nhé.”
Nghe thấy thế, vốn dĩ Trâu Mỹ định đuổi theo, trong nháy mắt đứng khựng lại, lòng bàn chân cô ta giống như mọc rễ cây, cũng không cách nào tiến thêm nửa bước nữa.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên cách đó không xa, đối phương đeo một cái kính gọng đen, cho dù là mặc âu phục màu đen, cũng không che dấu được hào quang cùng ôn nhuận sạch sẽ trên người tỏa ra. Cậu ấy giống như sinh ra đã không hợp với những buổi tiệc như thế này rồi.
Cậu ấy, cậu ấy chính là Khương Bình An, lúc Trâu Mỹ còn trẻ, có gặp mặt qua một lần, cũng không thể nào quên được khuôn mặt ấy.
Thiên tài khiến anh trai Trâu Dương của cô ta hâm mộ ghen tị gần hai mươi năm, Khương Bình An đó....
Giờ khắc này, Trâu Mỹ theo bản năng giơ tay che mặt, cô không muốn để cho Khương Bình An nhìn thấy mình, một màn dơ bẩn hạ tiện không từ thủ đoạn để bò lên trên như vậy.
"Cô, có chuyện gì vậy ạ?" Là giọng nói của Khương Bình An.
"Không có việc gì, cô chỉ muốn về nhà thôi."
Khương Thư Lan vẫn tự nhủ cô chỉ là một người làm ăn thôi, nhưng hôm nay cô nhìn thấy một mặt khác của những người làm ăn làm cho cô có chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận