Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 199:

Sau khi Khương Thư Lan quét tước nhà cửa xong, cô nghe thấy có tiếng động náo nhiệt ở bên ngoài, nhịn không được mà thò đầu ra.
Vừa nhìn thì thấy kinh thật, trái tim cũng sắp bị dọa rớt ra ngoài luôn rồi……
Tiểu Thiết Đản đạp lên trên vai Lôi Vân Bảo, trèo lên tường cao, Lôi Vân Bảo ở phía dưới mệt đến mức thở hồng hộc: “Anh thấy được biển chưa?”
Cả hai đứa trẻ đều nhỏ và thấp, cộng lại vừa qua độ cao của bức tường.
Hai tay của Tiểu Thiết Đản bắt lấy vách tường hàng rào, dùng sức đạp về phía trước: “Chưa đâu, sắp tới rồi, Tiểu Lôi Tử em ráng kiên trì thêm chút nữa.”
Từ trên mái nhà bên cạnh vang lên tiếng nói: “Này, hai đứa mau xuống dưới đi!”
Miêu Hồng Vân vừa mới lên mái nhà để phơi rong biển thì nhìn thấy hai đứa trẻ nhà bên nghịch ngợm leo lên nóc nhà, khiến người ta không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Vách tường này không cao, nhưng mà ngã xuống cũng đủ đau.
Đúng lúc, chính là giọng nói này gọi Khương Thư Lan đang quét tước vệ sinh ở phòng trong ra, thấy được cảnh tượng này, cổ họng cô như muốn dựng lên.
Tuy rằng tính tình của Khương Thư Lan tốt, nhưng vaaxnnhịn không được mà nổi giận: “Hai đứa các cháu giờ còn dám leo cả tường, sao không lên nóc nhà luôn đi?”
Lôi Vân Bảo mới bao nhiêu tuổi đâu chứ!
Hơn ba tuổi, chỉ là vóc dáng cao lớn, nhìn như là đứa trẻ năm tuổi, thân thể cũng cường tráng.
Nhưng dù có cường tráng đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ.
Mà giờ trên vai khiêng Tiểu Thiết Đản.
Tiểu Thiết Đản có chút sợ hãi, nhảy khỏi vai Lôi Vân Bảo, co quắp mà đứng tại chỗ nhéo ngón tay.
Cậu bé sợ nhất là khi cô út nổi giận.
Lôi Vân Bảo thì lại không nhận ra sự tức giận trong lòng Khương Thư Lan, cậu bé cảm thấy đề nghị của dì xinh đẹp rất tốt, lập tức phấn khởi nói: “Tiểu Thiết Đản, chúng ta leo lên nóc nhà đi, trên mái nhà khẳng định có thể thấy biển.”
Tiểu Thiết Đản cảm thấy Tiểu Lôi Tử thật ngốc, không thấy cô út đã tức giận rồi sao, cậu bé dè dặt cẩn trọng mà kéo tay Lôi Vân Bảo.
Lôi Vân Bảo sửng sốt một chút: “Làm sao vậy? Không phải dì xinh đẹp muốn chúng ta leo lên mái nhà sao?”
Tiểu Thiết Đản che mặt, cảm thấy Tiểu Lôi Tử quá ngu ngốc nên không nỡ nhìn thẳng.
Khương Thư Lan hít một hơi thật sâu, cảm thấy trẻ con cần phải dạy dỗ, không thể gào lên, cô dừng lại, nhặt một cục đất to bằng nắm tay đặt lên vách tường.
“Thấy rõ không?”
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo đưa mắt nhìn nhau, không rõ cô út hay dì xinh đẹp đang làm cái gì vậy?
Ngay trước mặt hai đứa trẻ, Khương Thư Lan nhẹ nhàng đẩy cục đất to bằng nắm tay đặt trên vách tường kia, cục đất rơi xuống mặt đất, vỡ thành năm mảnh.
Khương Thư Lan nghiêm khuôn mặt xinh đẹp: “Hiểu chưa? Nếu các cháu mà ngã xuống thì sẽ trở thành bộ dạng này đấy!”
Tiểu Thiết Đản sợ hãi mà co rụt bả vai, còn Lôi Vân Bảo ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt.
“Dì xinh đẹp, dì thật là nhàm chán quá.”
Lôi Vân Bảo: “Năm hai tuổi cháu bị rơi xuống từ phía trên, cũng không ngã nát mà.”
Khương Thư Lan: “…”
Thật là muốn đánh con nít một trận mà!
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh đứng trên nóc nhà phơi rong biển, nhìn cảnh tượng này, nhịn không được mà cười: “Đồng chí Khương, cô thật biết dạy dỗ trẻ con.”
Phương thức giáo dục khá tốt, chỉ là hai đứa trẻ này có hơi không được bình thường.
Riêng đứa bé kia thì quá là lì lợm rồi.
Khương Thư Lan không khỏi lúng túng, kêu to một tiếng: “Chị Miêu!”
Khi Lôi Vân Bảo ở kế bên thấy Miêu Hồng Vân đứng ở trên nóc nhà, cặp mắt tức khắc liền sáng lên, đạp vài bước chạy đến góc sân, lớn tiếng nói với Miêu Hồng Vân: “Thím tốt bụng, thím có thể mời cháu lên nóc nhà được không ạ?”
Nhà dì xinh đẹp quá nghèo rồi, ngay cả cái thang cũng không có.
Ngược lại, cậu bé thấy cái thang của nhà cách vách, trông có vẻ rất tốt.
Thím tốt bụng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận