Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 496:

Lê Lệ Mai nhìn bọn họ mà cười, cũng không biết cô có tin hay không.
Cuối cùng ánh mắt cô rơi vào người chị Hồng và ông Cả, cả đời ông Cả làm chủ và ra lệnh, ông ta chưa bao giờ bị một đứa con cháu làm cho phân vân như vậy.
Ông ta giận đến phát run, không thốt được lời nào.
Lê Lệ Mai cười cười: “Ông Cả, xem ra ông vẫn chướng mắt một người phụ nữ như tôi làm tộc trưởng, nếu đã vậy, tôi để ông đi trải nghiệm cuộc sống ở quân đội nhé?”
“Nghe nói thức ăn trong phòng giam không tệ lắm, cũng là khoai tây khoai lang gì đó. Không những thế, ban ngày còn được làm việc, tôi thấy thân thể ông Cả đây, nếu đi rèn luyện hai năm, nói không chừng có thể sống lâu trăm tuổi đấy?”
Lê Lệ Mai thật sự là một đứa con gái lưu manh, nói chuyện hay làm việc đều không có tình cảm, cô ấy nói mấy câu đã làm cho hô hấp của ông Cả tăng lên mấy phần.
Một lúc lâu sau, ông Cả nghĩ đến cuộc sống ngục tù trong miệng Lê Lệ Mai.
Cuối cùng ông ta cũng thỏa hiệp: “Được rồi, tôi không quan tâm nữa, đừng nói là tộc trưởng, cô có là ông trời thì tôi cũng mặc kệ cô.”
Vì vậy bốn trưởng bối đều đã thỏa hiệp.
Lê Lệ Mai nhẹ mỉm cười: “Vậy cảm ơn ông Cả, ông Hai, bác Ba và chú Tư.”
Sau đó ánh mắt cô dừng trên người chị Hồng kết toán.
Chị Hồng năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng bởi vì không làm việc nặng nên trông chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân da thịt non mịn, móng tay được sơn, trang điểm như một đóa hoa.
Lúc ánh mắt Lê Lệ Mai dừng trên người chị Hồng.
Thật ra trong lòng chị ta có hơi thấp thỏm: “Cô nhìn tôi làm gì?”
“Cô không cần uy hiếp tôi, sổ sách kia là cha cô kêu tôi làm, lỡ như tôi thật sự bị bắt lại, tôi đẩy trách nhiệm lên người cha cô thì sẽ tốt thôi.”
Lê Lệ Mai vỗ tay: “Không hổ là người phụ nữ cha tôi coi trọng, không biết lúc cha tôi biết, tình nhân nhỏ ông ta coi trọng nhiều năm lại vong ơn bội nghĩa như vậy, cô nói xem ông ta có hối hận hay không đây?”
Vẻ mặt chị Hồng lập tức thay đổi: “Cô nói bậy gì đó?”
Chị ta là người đã có chồng, quan hệ của chị ta với tộc trưởng Lê vô cùng bí mật, hầu như trong tộc không ai biết cả.
Sao Lê Lệ Mai có thể biết được?
Lê Lệ Mai đi đến trước mặt chị Hồng, cô ấy dùng ngón trỏ và ngón cái bóp cằm chị ta: “Con trai của chị lớn lên rất giống cha tôi…”
“Không biết rằng người đàn ông thợ rèn của chị có biết hay không?”
Lời này vừa được nói ra, chẳng khác nào tiếng sét đánh làm cho chị Hồng nửa ngày sau mới hoàn hồn.
“Lê, Lê, Lê Lệ Mai…”
Đến tột cùng cô ấy còn biết gì nữa đây?
Khóe mắt chị Hồng như muốn nứt ra, thậm chí chị ta còn quên mất cảm giác đau đớn ở cằm.
“Được rồi, đừng gọi nữa, tôi nghe được.”
Lê Lệ Mai bỏ tay ra, cô ấy chán ghét mà cầm khăn lau lau tay, sau đó cô ấy quăng nó qua một bên trên bàn, chị Hồng thấy một màn như vậy, chị ta lập tức hận đến nghiến răng.
Chị ta nghe thấy Lê Lệ Mai nói: “Vốn dĩ tôi còn định để chị và quả phụ Tiếu vào nhốt chung một chỗ với cha tôi, dù sao cha tôi phong lưu nửa đời người, đột nhiên đi mà không có phụ nữ hầu hạ, tôi sợ ông ta không quen…” Lời này cực kỳ ngạo mạn.
Vẻ mặt chị Hồng trắng bệch: “Cô, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Lê Lệ Mai vỗ vỗ tay: “Tôi chỉ nghĩ cha tôi tác oai tác quái nửa đời người, nếu như bị bắt mà có phụ nữ hầu hạ, thế thì việc xử phạt kia tính là gì chứ, vậy nên tôi mới định đưa mấy người vào chung…”
Sau đó cô đổi lời, giọng điệu lạnh băng: “Nhưng mà sau đó tôi nghĩ lại, đứa em trai đáng thương cùng cha khác mẹ kia của tôi không có mẹ, thật sự rất đáng thương không phải sao?”
“Cho nên tôi mới nảy sinh lòng tốt, không đưa chị vào đó, nhưng chị Hồng à, chị đừng xem lòng tốt của tôi thành lẽ đương nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận