Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 897:

Chị đồng ý đi, Hứa Vệ Phương em ở ngõ Mạo Nhi nhiều năm như thế mà tới bây giờ còn chưa từng được mời lần nào. Chị không đồng ý thì em trai đây cũng không có cách nào đi gặp mặt làm quen được phải không?”
Cao Thải Hà ở bên cạnh không muốn nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt này của Hứa Vệ Phương.
Cô ta lập tức nhéo lỗ tai của Hứa Vệ Phương ở ngay trước mặt mọi người nói: “Anh không nói chuyện cẩn thận được à?”
Hứa Vệ Phương đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn ta không cười nữa mà chỉ vừa chắp tay vừa nói với Khương Thư Lan: “Chị dâu, xin chị đấy.”
Ngay cả chữ xin này hắn ta cũng dùng đến rồi.
Khương Thư Lan không nhịn nổi, cô cười nói: “Vậy thì đi thôi!”
“Ôi chị dâu tốt, sau này chị chính là chị dâu ruột của em.”
Chu Trung Phong lập tức ôm hắn ta đi ra ngoài: “Được rồi, cậu cũng đã nói xong, cậu mau đi về đi!”
“Đi cái gì mà đi, tôi còn chưa nói thời gian địa điểm ở đâu đấy. Buổi tối ngày mai ở quán trà Vương Phủ Tỉnh cũ, lầu hai. Nhớ đấy, tuyệt đối không được quên.” Hứa Vệ Phương bị đuổi ra ngoài còn không quên quay đầu lại lớn tiếng dặn dò.
Khương Thư Lan ừ một tiếng.
Bên ngoài, sau khi ném Hứa Vệ Phương ra ngoài xong, nhà họ Chu hoàn toàn an tĩnh lại. Chu Trung Phong không hiểu nổi, ông bà nội thích yên tĩnh cả đời, đến khi già rồi lại thích cái tên lắm mồm như thế, cái miệng nói huyên thiên không ngừng.
Hứa Vệ Phương bị ném ra ngoài cũng không giận, hắn ta nhìn một lượt rồi hỏi liên tục: “Sao lại ở cửa đào hầm làm gì? Làm hố xí à?”
Chu Trung Phong lại hiếm khi gật đầu một cái.
Hứa Vệ Phương: “???”
“Cậu có bị ngu không đấy tên ngốc này, cây du già người ta trong sạch cả một đời, đến giờ lại còn bị cậu giội nước bẩn lên à. Chu Trung Phong, cậu đừng nói với tôi rằng sau này cậu định đi tiểu ở cửa đấy?”
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người ta không thể chịu nổi.
Cùng một lời nói nhưng từ miệng Thiệu Tân Quyên và miệng của Hứa Vệ Phương nói ra lại gây ra hai hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Nể mặt mũi của ông bà nội, Chu Trung Phong lại giải thích: “Sáng sớm mới về, Nháo Nháo đi tiểu ở cửa bị Thiệu Tân Quyên ở bên cạnh cười nhạo.”
Lúc này Hứa Vệ Phương lập tức thay đổi sắc mặt: “Cười nhạo? Cô ta cười nhạo cái thá gì? Không phải là xây nhà vệ sinh sao? Tôi đưa tiền, cậu xây cho tôi cái nhà vệ sinh lớn, lớn đến cửa nhà họ Thiệu đi!”
Con nuôi hắn ta tè dầm trên người hắn ta mà hắn ta còn chưa nói gì đấy!
Sao nào?
Thằng bé đi tiểu ở trước cửa nhà họ Chu lại còn bị Thiệu Tân Quyên chê cười sao?
Cô ta là cái củ hành gì, còn đang ngâm mình trong vại tương lớn đấy!
Nhìn Hứa Vệ Phương tức đến điên người, Chu Trung Phong khẽ nở nụ cười hiếm thấy. Tuy Hứa Vệ Phương không biết điều lắm nhưng lại có một tấm lòng chân thành.
Nếu không phải như thế thì anh cũng không có những tháng ngày ở đây.
Hứa Vệ Phương cũng sẽ không ngày ngày đi đến chỗ nghỉ hưu rồi làm quen.
“Hừm, lần sau sửa nhà vệ sinh thì sẽ để lại cho cậu một cái.”
Anh vừa nói xong lời này thì Hứa Vệ Phương sợ tới mức trợn tròn mắt: “Không thể nào? Cậu đã sắp ba mươi tuổi rồi đấy, không phải cậu còn muốn so xem ai tiểu xa hơn với tôi chứ?”
“Cút!”
Người này nói được ba câu là không thoát khỏi cái tính bỉ ổi.
Trong phòng, bà nội Chu nghe tiếng cãi nhau ở bên ngoài mà không khỏi cười ha ha: “Từ nhỏ tính tình của Trung Phong đã im im, cả ngày không nói được hai câu, cũng chỉ có Vệ Phương mới có thể khiến nó tức đến mức cãi nhau.”
Cũng là điều đáng kinh ngạc.
Khương Thư Lan khá bất ngờ: “Đây là tình anh em sao ạ?”
Cao Thải Hà lặng lẽ nói một câu: “Không, đây là hèn.”
Khương Thư Lan: “…” Không thể nào đáp trả được.
Nghe thấy tiếng xe gắn máy khởi động ở bên ngoài, Cao Thải Hà biết Hứa Vệ Phương đang giục cô ta về nhà.
Cô ta không nhịn được lại dính sát vào mặt của An An, trông rất thích thú: “Đáng yêu quá.” Nói xong, cô ta lại sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình rồi thở dài: “Cũng không biết đến lúc nào em mới có thể mang thai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận