Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 478:

Không có ai sau khi làm nhiều việc ác mà có thể tránh được sự xử phạt của Quan Âm Nương Nương hết.
Lúc này tộc trưởng Lê cũng phải im lặng, nếu như nhìn kỹ, thậm chí còn có thể nhìn ra bờ vai của ông ta đang run run.
Người ở hải đảo như bọn họ vẫn luôn một mực tôn thờ Nam Hải Quan Âm Nương Nương nhất.
Bởi vì Nam Hải Quan Âm Nương Nương là tín ngưỡng trong lòng bọn họ, cho dù không nói ra thành lời, nhưng mỗi người trên hải đảo đều biết, Nam Hải Quan Âm Nương Nương vẫn đang nhìn bọn họ.
Mà những lời của Lê Lệ Mai vừa nói, giống như thể chạm được đến đáy lòng ông ta rồi vậy.
Tộc trưởng Lê ngoài mạnh trong yếu: “Lệ Mai, xem ra cha đã chiều chuộng con quá mức rồi, khiến con cái gì cũng dám nói!”
Dứt lời, ông ta còn không quên hướng tới phía Nam, hai tay tạo thành chữ thập: “Quan Âm Nương Nương, tiểu nữ còn trẻ chưa biết gì, lời ăn tiếng nói chưa đâu vào đâu, mong ngài đừng trách móc gì nhiều.”
Lê Lệ Mai nhìn theo vóc dáng tiều tụy của cha mình, không khỏi cười lạnh: “Cha à, cha không cần phải thành kính mà quỳ lạy như vậy đâu, còn không bằng ngay từ đầu đừng làm nhiều chuyện ác như vậy.”
“Cha làm nhiều việc ác sao?” Tộc trưởng Lê thở hổn hển, ông ta lại giơ bàn tay lên, nhưng sau khi nhìn thấy một bên mặt sưng đỏ của con gái, cuối cùng vẫn là phải nhẫn nại: “Lệ Mai, cha làm như vậy là vì ai? Con có biết hay không?”
Ông ta vì con gái mà lo lắng hết lòng, con gái lại nói ông ta làm nhiều việc ác.
“Con không cần.”
“Hiện tại không cần, về sau cũng sẽ không cần.”
Lê Lệ Mai đứng lên, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng về ông ta: “Cha, cho tới tận bây giờ con cũng chưa từng muốn gả cho người khác, con đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng cha chưa từng nghĩ là con nói thật sao, đến bây giờ cha làm như vậy còn cho rằng bản thân làm như thế là vì muốn tốt cho con, cho tới giờ cha vẫn chưa từng hỏi con rằng con có cần lòng tốt này hay không?”
Dứt lời, cô dường như có chút mỏi mệt rồi.
Mấy năm nay đều phải đấu tranh với người trong nhà, đấu tranh với người trong tộc, cô thực sự có chút mệt mỏi rồi.
Lê Lệ Mai kéo khăn trùm trên đầu mình xuống, ném xuống đất, hung hăng mà giẫm lên: “Từ hôm nay trở đi, con không còn là người của tộc họ Lê nữa, cha, cha cũng đừng nghĩ đến việc làm chủ chuyện hôn nhân của con nữa.”
Khăn trùm đầu chính là vật tượng trưng của tộc họ Lê bọn họ, là tín ngưỡng tối cao, không có kẻ nào được động vào nó hết.
Nhưng lại bị Lê Lệ Mai hung hăng mà xé xuống, còn vứt trên mặt đất rồi dùng chân giẫm đạp lên.
Ngay lúc này đây, cả người tộc trưởng Lê như chấn động, lúc ông ta còn chưa lấy lại được tinh thần.
Lê Lệ Mai đã chạy ra khỏi phòng rồi.
Tộc trưởng Lê muốn chạy đuổi theo, nhưng Răng Nanh lại đi vào: “Tộc trưởng, phó đoàn Chu đã tới bên ngoài phòng khách rồi.”
Nghe được lời này, tâm tư muốn chạy đuổi theo con gái của tộc trưởng Lê cũng vơi đi một nửa: “Bây giờ tôi sẽ ra ngoài đó ngay.”
Dừng một lúc, ông ta vẫn có chút lo lắng, liền nói với Răng Nanh: “Cậu đi tìm Lệ Mai cho tôi, hơn nữa nhớ nhốt con bé lại.”
Răng Nanh ngạc nhiên, muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn được sắc mặt không được tốt lắm của tộc trưởng Lê, cuối cùng vẫn là nuốt lại lời định nói vào bên trong.
Lúc đi tới cửa, ông ta liền thay đổi sách lược: “Kêu tất cả bọn họ cùng đi vào đi.”
Lời này là nói với Lão Lục.
Lão Lục ngạc nhiên: “Tộc trưởng, không phải ngài nói chỉ cho một mình phó đoàn Chu vào bên trong thôi sao?”
Bọn họ đã đi thông báo với mấy người kia rồi.
“Tôi thay đổi chủ ý rồi, kêu tất cả bọn họ cùng đi vào đi.”
Con gái Lê Lệ Mai của ông ta vừa làm loạn một hồi khiến cho ông ta không khỏi lo lắng, có lúc phải tạo áp lực, không phải chỉ một người tạo áp lực mà phải để nhiều người cùng tạo áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận