Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 254:

"Không, hai đứa không sai, là cô sai, cô đã không dạy dỗ hai đứa cho tốt, để hai đứa còn nhỏ như vậy đã học được cách nói dối rồi, cô vẫn không nên để hai đứa ngủ cùng nữa, không mấy đứa lại bày ra chiêu xấu để lừa người khác.”
Lời này vừa nói ra, hai đứa nhỏ lập tức bị Khương Thư Lan doạ sợ rồi.
Tiểu Thiết Đản vội lao về phía Khương Thư Lan, khóc đến xé phổi: "Cô à, cháu không dám nữa, sẽ không có lần sau nữa đâu, cô đừng bỏ mặc cháu như vậy."
Lôi Vân Bảo cũng khóc hu hu theo: "Dì xinh đẹp à, dì đừng bắt cháu về nhà, lần sau cháu sẽ không nói dối nữa đâu, nhất định sẽ không cho gà lên giường nữa."
Khương Thư Lan ngăn hai đứa nhỏ đang lao về phía mình, nghiêm nghị nói: "Đừng có khóc nữa."
Ngay sau đó, hai đứa nhỏ đều bị dọa đến ngưng khóc, theo bản năng mà nhìn Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan nhíu mày: “Mau lật gối ra, cô xem bên dưới còn có phân gà hay không.”
Lời này vừa nói ra, hai đứa nhỏ lập tức nghe theo.
Vừa mở gối ra, cũng may dưới đó không có phân gà mà chỉ có vài cọng lông gà bị rụng xuống.
Khương Thư Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô không muốn thử qua cảm giác ngủ cùng với phân gà đâu.
“Cô à, không có phân gà.” Tiểu Thiết Đản vụt tới, nắm lấy góc áo của Khương Thư Lan, lấy lòng mà nói: “Lúc bọn cháu bế chúng lên giường thì đều để bọn chúng đi bên ngoài rồi ạ.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố lấy lòng kia, lòng Khương Thư Lan mềm nhũn ra trong chốc lát, nhưng vẫn không biểu hiện ra trên mặt: “Dù có cho bọn chúng đi bên ngoài rồi thì cũng không thể cho chúng lên giường, Thiết Đản, Lôi Vân Bảo thì không biết, nhưng đến cả cháu cũng không biết sao?”
Lúc bọn họ còn ở nhà họ Khương đều rất chú ý đến điều này.
Gà từ trước đến giờ vẫn phải ở trong lồng gà, chưa bao giờ có chuyện gà được phép ở trong nhà chính, lại càng không được phép ở trên giường.
Cái này Tiểu Thiết Đản không nói gì được nữa, cậu bé co quắp túm lấy góc áo: “Cô à, cháu biết sai rồi.”
Cậu bé thực sự rất thương mông gà, quên mất đây là giường cho bọn họ ngủ, hơn nữa cô cậu bé còn rất ưa sạch sẽ.
Lôi Vân Bảo nói: “Cháu cũng biết sai rồi.”
Khương Thư Lan không nghe bọn chúng nữa, mà tiếp tục nói: “Lúc cô đang tắm, có phải hai đứa đã ra ngoài không, hai đứa đã nói thế nào? Thực sự là ra ngoài để đi vệ sinh sao?”
“Còn nữa, sau khi lên giường rồi, cô có hỏi mấy đứa vài câu, có phải mấy đứa vẫn luôn nói dối cô không? Mấy đứa định trả lời cô thế nào?”
Một đứa nhỏ bốn tuổi, một đứa nhỏ ba tuổi mà đã bắt đầu học nói dối rồi, về sau biết phải thế nào?
“Không phải...” Tiểu Thiết Đản nhỏ giọng nói: “Cô à, cháu xin lỗi, cháu không nên nói dối.”
Cậu bé xấu hổ mà cúi đầu.
Lôi Vân Bảo còn có chút không biết nói gì nên cũng bắt chước theo mà nói xin lỗi.
Khương Thư Lan nhìn hai người mà liếc mắt một cái, nhảy xuống giường: “Hai đứa mau cho gà con về chuồng hết đi, ngày mai chăn chiếu còn phải giặt lần nữa, hai đứa sẽ phải phụ trách tẩy rửa.”
“Ngoài ra tối nay hai đứa ngủ phòng này đi, cô sẽ đi sang phòng bên cạnh ngủ.”
Hai điều kiện đầu nói ra cả hai đứa nhỏ đều đồng ý hết.
Chỉ có điều kiện thứ ba là bọn chúng không thể chấp nhận được.
Tiểu Thiết Đản cùng với Lôi Vân Bảo đều luống cuống: “Bây giờ bọn cháu sẽ thả gà vào chuồng, chăn bọn cháu cũng sẽ giặt, nhưng bọn cháu sợ ngủ một mình lắm, bọn cháu muốn ngủ cùng với cô.”
“Dì xinh đẹp à, cháu cũng sợ lắm.”
Khương Thư Lan lắc đầu, không cho bọn họ cơ hội nào hết: “Không được, tối nay hai đứa sẽ không được ngủ cùng cô nữa.”
Hôm nay cô sẽ dạy cho mấy đứa nhỏ một bài học, đã làm sai thì phải chịu phạt.
Cả hai đứa nhỏ đều nghe răm rắp, nhảy xuống giường, cho gà con vào trong chuồng rồi, lúc này mới trở về.
Chỉ là, lúc bọn họ quay về phòng ngủ, lúc này mới phát hiện trong phòng đã không còn có ai nữa.
Cô đi mất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận