Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 628:

Tuy rằng không nói gì song khi Khương Thư Lan đến gần, cuốc trong tay anh cũng giảm dần tốc độ, từ từ dừng lại hẳn.
Anh sợ làm cô bị thương.
Khương Thư Lan đưa mắt nhìn anh, xòe bàn tay trắng nõn ra: “Mận anh tìm đâu?”
Chu Trung Phong trầm mặc, anh không dám lấy ra.
Khương Thư Lan không đi mà cô cứ đứng như thế. Cuối cùng, Chu Trung Phong chịu thua, anh lấy ra từ trong túi một, hai, ba rồi năm quả. Đến quả thứ mười một, anh đã lấy hết mận trong túi ra rồi. To nhỏ không đều, dáng vẻ nhăn nheo kì quái.
Khương Thư Lan cầm lấy, cắn răng rắc một cái: “Ngọt thật.”
Không, có lẽ phải là chua thật, vị chua đến tận xương của thịt quả dần lan tỏa trong khoang miệng. Khương Thư Lan đang mang thai lại cực kì thích đồ chua như này.
“Em…” Chu Trung Phong muốn ngăn cô lại, đừng ăn nữa. Mận anh tìm được còn chẳng bằng một nửa của Lê Lệ Mai.
Khương Thư Lan lại cắn một miếng ngay trước mặt anh, híp mắt lại, mặt đầy thỏa mãn: “Đây là mận xanh ngon nhất mà em từng ăn.”
Lời vừa nói xong, gương mặt căng thẳng của Chu Trung Phong cũng dần dịu xuống: “Thư Lan?”
Mận của anh chẳng ngon xíu nào, là do Thư Lan của anh tốt.
“Vâng?”
Chu Trung Phong chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Anh từng nói thích em chưa?”
Khương Thư Lan kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Chưa, anh chưa nói lần nào.” Giọng nói hơi buồn bực. Cô và Chu Trung Phong kết hôn lâu như vậy mà anh đến chữ thích còn chưa nói.
Chu Trung Phong đột nhiên cười, bàn tay vuốt vuốt tóc cô: “Vậy bây giờ anh nói, Thư Lan, Chu Trung Phong nói anh ta rất thích em.” Khi nói lời này đôi tai anh hơi đỏ, chính anh cũng thấy ngại.
Khương Thư Lan bất ngờ, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: “Thật sao? Trùng hợp quá, Khương Thư Lan nói với em cô ấy cũng thích Chu Trung Phong.”
Sự kinh hỉ gãi đúng chỗ ngứa, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại như sợi lông vũ, lướt qua con tim anh, vừa tê dại lại ngưa ngứa. Tình cảm đó rất kì lạ, khiến anh cảm nhận được sự viên mãn trước nay chưa từng có.
Chu Trung Phong không nhịn được, hôn mấy cái lên mặt Khương Thư Lan.
“Ừm, chúng ta vừa hay thích nhau.”
Vừa hôn xong chưa kịp ngẩng đầu lên thì hai đứa trẻ đã làm ầm lên. Lôi Vân Bảo che mắt: “Bọn họ đang sinh em gái cho chúng ta sao?”
Tiểu Thiết Đản he hé ngón tay, nhìn trộm: “Chắc là thế.”
“Mặt chạm mặt, môi gần môi, toang, vai họ không chạm nhau kìa, như thế có sinh được em gái không?”
“Hay là em đi dạy họ đi?”
“Em không đi đâu, anh đi đi!”
Hai đứa trẻ đẩy qua đẩy lại, lời nói bị Khương Thư Lan và Chu Trung Phong nghe được. Khương Thư Lan đỏ mặt, véo tay anh: “Tại anh không chú ý đó.” Giờ hay rồi, để đám nhỏ trông thấy luôn kia kìa.
Chu Trung Phong bị véo chỉ cười cười không nói.
Đúng lúc ấy, cha mẹ Khương từ trong phòng bước ra, mỗi người ôm một đứa đi vào, nói với bọn họ: “Hai đứa cứ tiếp tục đi.”
Lời nói khi nãy của trẻ con cô còn nhịn được, bây giờ bị cha mẹ chọc ghẹo thì cô chịu hết nổi rồi, mặt đỏ như ráng chiều, nóng rực.
“Xong, mọi người đều biết Chu Trung Phong anh hôn em rồi.” Còn bị cha mẹ bắt gặp, mất mặt quá.
Chu Trung Phong dỗ cô: “Được rồi, lần sau không hôn ở ngoài nữa, về nhà rồi hôn.”
Khương Thư Lan nhìn anh oán trách: “Anh mơ đi.” Nói xong lập tức chạy vào phòng.
Chu Trung Phong nhìn bóng lưng của cô, vừa cười vừa làm việc.

Buổi tối khi ăn cơm, cha Khương đang ăn được một nửa bỗng đứng bật dậy: “Tôi biết phương thuốc của nhà bên cạnh kê thế nào rồi.” Ông bỏ cả cơm, trực tiếp lấy giấy bút ra vẽ vẽ viết viết.
Suốt hai ngày nay cha Khương không thiết ăn uống, lúc nào cũng nghĩ đến phương thuốc của vợ chồng nhà bên, thay đổi như nào mới đạt được hiệu quả tốt nhất, ấy vậy vẫn luôn không có ý tưởng gì, đến khi nãy ăn cơm lại đột nhiên nảy ra.
Ông vừa đi, Chu Trung Phong theo bản năng muốn qua đó thì bị Khương Thư Lan níu lại, lắc đầu: “Ăn cơm đi, cha em như thế đó, nghĩ ra phương thuốc lúc nào thì viết lúc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận