Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 682:

“Cơ thể của bà, vốn dĩ không thể nào lặn lội đường xá xa xôi.”
“Hai người không biết ư? Hay là rốt cuộc hai người có từng quan tâm đến bọn họ không?”
Đời này của Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Hoa, hai người dấn thân vào sự nghiệp, không thẹn với tổ chức, nhưng bọn họ trên có lỗi với người già, dưới có lỗi với con nhỏ.
Chu Trung Phong hỏi liên tiếp ba câu.
Chu Nghĩa Khôn lập tức trầm mặc, những năm này, bọn họ có thể nghiên cứu ở Tây Bắc.
Một trong những nguyên nhân lớn nhất, đó là sau lưng bọn họ có cha mẹ ủng hộ.
Cha mẹ bọn họ luôn chịu đựng vô điều kiện bọn họ.
Điều này khiến cho Chu Nghĩa Khôn có ảo giác, mẹ ông ấy vẫn là người mẹ trẻ tuổi kia, y thuật tài giỏi, thân thể khỏe mạnh.
Nhưng mà Chu Trung Phong đã làm cho ông tỉnh táo.
Đúng vậy!
Ông ấy đã già, cha mẹ của ông ấy, sao vẫn còn được chứ?
“Thật xin lỗi, đều do cha suy nghĩ không thấu đáo.”
Giọng điệu của Chu Nghĩa Không mang theo mấy phần sa sút.
Chu Trung Phong cũng ý thức được, vừa rồi giọng điệu mình có hơi dữ dội, anh thấp giọng nói: “Được rồi, nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì, hai người ở bên đó giữ gìn sức khỏe là tốt rồi.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại.
Vốn dĩ cuộc trò chuyện bình thường, nhưng lại trở thành tan rã trong không vui.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Trung Phong ngồi lên ghế, anh nhéo nhéo mi tâm.
Anh và cha mẹ anh luôn luôn là như vậy.
Bọn họ cãi nhau nhiều hơn trò chuyện bình thường.
Đôi khi anh thật sự ghen tị với tình cảm giữa cha mẹ Thư Lan và cô, bọn họ đều vô cùng thân thiết.
Lúc nào cha mẹ cô cũng nghĩ cho cô, bọn họ có thể biết Thư Lan có bất kỳ chuyện gì, có thể biết Thư Lan nghĩ gì.
Thậm chí, chỉ cần một ánh mắt, bọn họ cũng có thể biết Thư Lan cần gì.
Không chỉ có một lần Chu Trung Phong nghĩ, cha mẹ của anh, nếu như họ là một cặp cha mẹ bình thường, vậy thì giữa anh và bọn họ, hai bên có phải sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay không?
Mở miệng chỉ có cãi nhau rồi lại tan rã trong không vui.
Bên ngoài.
Tư lệnh Cao nghe bên trong không có tiếng động nữa, lúc này ông ấy mới gõ cửa một cái, sau đó đi vào.
Ông ấy thấy dáng vẻ kia của Chu Trung Phong, Tư lệnh Cao rót một chén trà đưa cho anh, giọng điệu hòa ái: “Cãi nhau với cha mẹ hả?”
Chu Trung Phong do dự một lúc, anh nhận lấy cái ly tráng men, nhẹ gật đầu: “Cũng không hẳn.”
Có những lời không ai nói, cũng không thể nói.
Tư lệnh Cao cười cười, ông ấy híp mắt, nhớ về quá khứ, giọng nói đắng chát.
“Sau khi đứa con lớn của tôi được sinh ra, vừa lúc tôi tham gia quân đội, đứa con đó của tôi năm mười hai tuổi phát sốt vì bị viêm màng não, tôi thì ở tiền tuyến đánh trận. Lúc ấy vẫn chưa có thuốc tây, địa phương cũng không có bệnh viện, cha mẹ tôi gửi từng thư điện báo tới quân đội, nhưng tôi không nhận được, sau khi con trai lớn của tôi mắc bệnh viêm màng não, trí lực cũng như đứa bé ba tuổi.”
“Cha mẹ tôi không thể chấp nhận được sự thật đứa cháu trai biết chữ lại ưu tú của mình, bỗng nhiên biến thành một đứa si ngốc như trẻ ba tuổi, mẹ tôi tức đến nỗi xuất huyết não, bà không cứu được nữa.”
“Tôi từ chiến trường trở về nhà, chỉ còn lại bài vị của mẹ, và một đứa bé với trí lực ba tuổi.”
“Lúc đó cha tôi cầm chổi đuổi tôi đi, mãi đến trước khi ông chết, ông mới chịu gặp tôi lần cuối.”
Lời này vừa dứt, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Chu Trung Phong bất giác ngẩng đầu nhìn ông ấy, đây là một mặt khác của tư lệnh Cao mà từ xưa đến nay mọi người không hề hay biết.
Tính tình tư lệnh Cao tốt, làm người cũng hiền hòa, nhưng cũng bởi vì vậy, ở trong quân đội như này, ông ấy không thể thể hiện ra.
Từ chuyện Hứa Vệ Phương trước kia đã có thể nhìn thấy được.
“Ngạc nhiên lắm phải không?”
Tư lệnh Cao châm một điếu thuốc, ông ấy hít sâu một hơi: “Tôi hỏi cậu, Trung Phong, nếu như cậu gặp được những chuyện như này, cậu sẽ làm như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận