Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 76:

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, radio Hồng Đăng ban đầu bị người ta tung hô lên tận trời. Giờ phút này giống như một cái giẻ lau rách, nằm trên mặt đất vỡ vụn tán loạn.
Có một xã viên cũng muốn chạy lại nhặt. Nhưng mà thứ này lại ném ở cửa nhà họ Khương, muốn nhặt đi nhưng lại cảm thấy mất mặt.
Lập tức có xã viên thăm dò: “Nhà họ Khương các người có muốn cái radio này không?”
Người mà đối phương hỏi chính là Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan theo bản năng lắc đầu.
Cô muốn cái radio này làm gì? Đây là vật định tình của Trâu Dược Hoa và vợ cũ, cô chán ghét cũng không kịp.
Vừa nhìn thấy Khương Thư Lan lắc đầu.
Mẹ Khương cũng không tham cái radio này làm gì, lập tức nói: “Chúng tôi không thích đâu, ai muốn thì lấy đi.”
Lời này vừa dứt, radio trên mặt đất bị một xã viên khác nhặt lên.
Tuy nói đồ làm sính lễ kết hôn thì chê đồ cũ, nhưng bọn họ không cần phí công cũng nhặt được một cái radio, quả thật là chuyện tốt mà!
Không chừng trở về sửa một chút còn có thể tiếp tục nghe không phải sao?
Xem một cảnh náo nhiệt lớn như vậy, các xã viên còn muốn tiếp tục đi xem náo nhiệt của nhà họ Khương.
Tuần này đồng chí tới cửa làm mai có thể không phải là một chuyện náo nhiệt ư?
Chỉ đáng tiếc là mẹ Khương không muốn, xua tay với mọi người: “Lần sau lại đến, nhà chúng tôi còn có chuyện.”
Các xã viên lưu luyến rời đi.
Người nhà họ Khương trừng mắt, đồng loạt nhìn về phía Chu Trung Phong.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau!
Nhìn thấy đối tượng của em gái! Đối tượng của em gái, dáng dấp thật là khôi ngô tuấn tú!
Mấy chị dâu của Khương Thư Lan không hẹn mà cùng nghĩ đến, chân dài mặt đẹp khí chất lạnh lùng, không giống với nhóm người trẻ tuổi trong đại đội sản xuất.
Kiểu cảnh tượng gặp mặt hai bên như này, không hiểu sao lại làm cho Khương Thư Lan có chút đỏ mặt, cô giả vờ không thấy ba người chị dâu đang trêu ghẹo, chào hỏi với nhóm người Chu Trung Phong.
“Đi vào trước đi ạ!”
Ngay sau đó, Chu Trung Phong và Khương Thư Lan song song tiến vào nhà.
Chủ nhiệm Vu được Tưởng Tú Trân chiêu đãi, Hứa Thành Binh thì đang lẳng lặng đánh giá sân nhà họ Khương.
Sân không lớn, nhưng thu dọn cực kỳ sạch sẽ, trên mặt đất vững chắc không có bất kỳ vật bẩn nào.
Nhìn người nhà Khương Thư Lan cũng cực kỳ đơn giản, không phải là người thích tị nạnh ganh đua.
Còn rất hòa khí, Hứa Thành Binh không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm cho Chu Trung Phong.
Lúc ấy, Chu Trung Phong trực tiếp tìm hắn ta hỗ trợ tìm ba vòng một vang, hắn ta cảm thấy có phải là quá nóng vội rồi hay không.
Chờ đến khi Chu Trung Phong bên này biết được mình đã bỏ lỡ cuộc gọi của Khương Thư Lan. Căn bản người này giống như là bị thần kinh vậy, ngay cả chỉ có một mình cũng muốn chạy về phía này.
Hắn ta lập tức cảm thấy đây đã không phải là quá nóng vội nữa, đây là lỗ mãng.
Hiện giờ nhìn đối tượng xem mắt của Chu Trung Phong, tướng mạo xinh đẹp như đóa hoa.
Cái này quả thật phải gấp gáp, nếu chậm một bước, sợ là bị người khác hái trước mất thôi.
Người xưa không phải đã nói là hoa tươi hái một đóa thì ít đi một đóa, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào đóa đẹp nhất, tranh giành nhau mà hái.
Đợi đến khi đã vào nhà chính. Đoàn người chậm rãi đứng ở vị trí chính giữa nhà chính, nhưng vẫn chưa ngồi xuống.
Khương Thư Lan đứng ngay ngắn, giới thiệu với người nhà: “Cha mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, đây chính là Chu Trung Phong, hay còn gọi là đồng chí Chu.”
Lời này vừa dứt.
Chu Trung Phong theo bản năng đứng thẳng lưng lên, lần lượt chào hỏi với từng người trong nhà họ Khương.
Anh có tướng mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng, dù đã hòa hoãn vài phần, nhưng cũng làm cho người nhà họ Khương có cảm giác áp bách() hơn.
[Chú thích: (
) Áp bách: Áp chế bức bách, dùng quyền lực hoặc thế lực cưỡng chế người khác phục tòng.]
Nhưng mà cũng may, người nhà họ Khương đều quen biết Chu Trung Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận