Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 802:

Anh ngồi xuống mép giường: “Nếu em không thích thì sau này không cần qua lại nữa, em đừng để ý quan hệ giữa đàn ông bọn anh.”
Chức vị bây giờ của anh, không thể nói Khương Thư Lan có thể đi ngang, nhưng ít nhất cô vẫn có quyền từ chối.
Khương Thư Lan biết, nhưng bởi vì biết, cô mới không muốn trở mặt với đối phương, cô nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Ngày em đau bụng sắp sinh, nửa đêm đội trưởng Triệu đã tới nhà chúng ta giúp đỡ.”
Lời này vừa được nói ra, Chu Trung Phong trầm mặc, anh tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Thư Lan, thấp giọng nói: “Xin lỗi em.”
Anh không thể xuất hiện bên cạnh cô lúc cô cần anh nhất.
Anh vừa ôm, không khí giữa bọn họ dần dần tăng cao.
Kết quả, một tiếng khóc nỉ non của Nháo Nháo vang lên, bé khóc đến tê tâm phế liệt.
Khương Thư Lan vốn đang ở trong lòng Chu Trung Phong, chỉ trong nháy mắt, cô tránh khỏi anh.
“Con khóc rồi.” Cô quay đầu ôm lấy bé lớn.
Chu Trung Phong: “…”
Ánh mắt anh nhìn Nháo Nháo, mang theo mấy phần sát khí.
Không biết có phải Nháo Nháo nhận ra hay không, bé càng khóc lợi hại hơn.
Khương Thư Lan cảm thấy bát tự của bé lớn Nháo Nháo và Chu Trung Phong không hợp, anh vừa xuất hiện, không cần biết qua bao lâu thì Nháo Nháo cũng sẽ khóc.
Cô không muốn dỗ nên đưa bé vào lòng Chu Trung Phong: “Anh làm con khóc, anh dỗ đi.”
Chu Trung Phong ôm bé lớn, anh nhíu mày: “Khóc cái gì? Con còn khóc nữa thì cha sẽ đánh con!”
Khương Thư Lan: “…”
Con nít thì nghe hiểu cái gì chứ!?
Nháo Nháo nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng bé cũng gào khóc theo câu nói của Chu Trung Phong, mẹ Khương nghe thấy, bà liền xua tay.
“Đến đây đến đây, Trung Phong đi hỏi ông con xem tên đã đặt xong chưa đi, con đừng có ở đây nổi giận với cháu trai nhà chúng ta nữa.”
Giờ đã thành nhà chúng ta chứ không phải nhà của Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong sờ sờ mũi, anh nhìn Nháo Nháo trong tay mẹ Khương, bé vậy mà không khóc nữa.
Trong lòng anh hơi buồn bực, anh đáng sợ như vậy ư?
Anh mà ôm một cái là bé liền khóc.
Một khi khóc là khóc không ngừng, chẳng khác nào một người đang sống sờ sờ mà bị người khác hãm hại.
Chu Trung Phong thở dài, anh ra khỏi nhà, đi thẳng đến văn phòng tổng đài.
Nửa tiếng sau.
Điện thoại được kết nối: “Alo, ông hả, tên chính thức của Nháo Nháo và An An đã có chưa ạ?”
Anh vừa nói xong, điện thoại ở bên kia đã bị cướp đi.
“Tiểu Phong hả, tên đã có rồi, bé lớn gọi là Chu Hứa, bé nhỏ là Chu Phương.”
Hứa Vệ Phương học theo giọng nói ông lão Chu, hắn ta lên giọng.
Vậy mà cũng rất giống.
Nhưng Chu Trung Phong đã lập tức nghe ra: “Cút đi!”
Vừa nghe cái tên này liền biết Hứa Vệ Phương tự mình đặt.
Hắn ta đúng là vô liêm sỉ.
“Chu Trung Phong, tôi nói này, cậu làm vợ cậu mang thai nhanh như vậy làm gì? Cứ chầm chậm như chúng tôi không được sao?”
Hắn ta và vợ mình vẫn chưa có em bé đâu.
Bên Chu Trung Phong lại sinh song thai, chuyện này khiến cho Hứa Vệ Phương trước đó còn mạnh miệng, cái mặt già của hắn ta không biết ném đi nơi nào luôn rồi?
Chu Trung Phong lười nói chuyện với hắn ta: “Cậu để ông tôi nhận điện thoại đi.”
Hứa Vệ Phương còn muốn cố chấp một chút nữa, nhưng hắn ta nghe ra giọng điệu của người bên kia đã lạnh xuống.
Hắn ta bất giác đưa điện thoại cho ông lão Chu, ông lão Chu liếc xéo hắn ta một cái, ông ấy cười hắn ta: “Chỉ có Tiểu Phong mới trị được Hỗn Thế Ma Vương cháu.”
Sau khi Hứa Vệ Phương vào viện dưỡng lão, mỗi ngày hắn ta đều suýt mài lỗ tai người khác thành cái kén.
Hứa Vệ Phương gãi gãi đầu, hắn ta đi đến chỗ bà lão Chu, nhờ bà ấy bốc cho mình hai thang thuốc, trở về hắn ta sẽ uống để sớm ngày có em bé.
Bên này, ông lão Chu nhận điện thoại: “Tiểu Phong, con gọi hỏi chuyện tên con hai đứa nhỏ đúng không, tên đã có rồi.”
Chu Trung Phong vâng một tiếng, anh vô thức dựng lỗ tai.
“Bé lớn kêu Chu Khiếu Tĩnh, bé nhỏ kêu Chu Khiếu An.”
Tính tình của bé lớn Nháo Nháo, nói nhiều lại thích khóc, hy vọng lúc ở giữa sự gào thét của sóng biển, bé có thể đạp gió mà đi, cũng có thể giữ được bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận