Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 432:

Mỗi khi cô gặp vấn đề, chung quy hệ thống sẽ cung cấp cho cô những ý nghĩ khác nhau đầu tiên.
Khương Thư Lan ngây ngốc, cô suy nghĩ, bình luận nói cách làm của vài loại khoai tây, cô chọn cái nào thì mới tốt đây?
Lúc cô đang ngây ngốc, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía trước, dừng ngay trên cái túi áo của chị Ngưu một lát, cô hơi nhíu mày, híp mắt.
Sao túi áo chị Ngưu lại dơ như vậy?
Dơ đến nỗi để lại dấu vết.
Như thế này mà nấu cơm, không biết có bao nhiêu thứ bẩn rơi vào?
Khương Thư Lan nhăn mày ngày càng chặt hơn.
Dường như chị Ngưu phát hiện ánh mắt của Khương Thư Lan, chị ta vô thức che lại, trong lòng nhảy dựng.
Tiểu Khương có ý gì?
Sao lại chăm chú nhìn chị ta như thế? Cô biết trong túi chị ta có đường bột rồi sao?
Mặt chị Ngưu trở nên dữ tợn, vẻ mặt chị ta tái nhợt, chị ta trộm đồ vẫn luôn rất bí mật, sao Khương Thư Lan lại biết được?
Giờ phút này bình luận lại bùng nổ.
[Đờ mờ đờ mờ.]
[Mấy người thấy vẻ mặt của Thư Thư không? Đôi mắt cô ấy nheo lại, mang theo ý vị sâu xa, cô ấy nhìn chằm chằm vào túi áo của bà thím kia 30 giây, một bộ dạng hiểu rất rõ.]
[Chỉ là nhìn túi áo thôi mà, hành động đó rất bình thường, tôi còn thích nhìn hàm răng người ta kìa!]
[Cái đó không giống nhau, cậu thích nhìn hàm răng vì cậu không có ý xấu, còn bà thím này không phải thứ gì tốt, chị ta ăn vụng đường bột nên trộm bỏ vào trong túi mang đi.]
[Thư Thư: Còn nói nữa là tôi tố cáo chị.]
Khương Thư Lan: “… ???”
Chị Ngưu trộm đồ sao?
Chị ta còn giấu trong cái túi dơ dơ kia.
Khương Thư Lan: “???”
Cô ngây dại ra, một giây sau khi hoàn hồn, cô lại nhìn chằm chằm quần áo của chị Ngưu, dơ như vậy thì đường bột còn có thể ăn được ư?
Không sợ bị tiêu chảy à?
Chị Ngưu bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, chị ta cảm thấy cả người không thoải mái.
Khương Thư Lan có phải đã biết chị ta giấu đường bột không?
Một khoảng thời gian dài sau đó, lúc đầu chị Ngưu là người ồn ào nhất, giờ phút này chị ta chẳng khác nào con chim cút.
Chị ta không dám công khai lên án nữa.
Khương Thư Lan nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quan trọng hơn việc tố cáo chị Ngưu, chính là bây giờ cô muốn làm cơm chiều cho chiến sĩ.
Hiện tại là 4 giờ 50 phút, thời gian làm cơm chỉ còn hơn một tiếng.
Khương Thư Lan vội vàng bận rộn làm việc, cô phân việc cho những người khác: “Khoai tây này mọi người giúp tôi thái thành sợi hết đi, tôi muốn sợi mỏng.”
Lời này vừa được nói ra, mọi người liền kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ Khương Thư Lan lại chấp nhận số phận nhanh như vậy.
Ngay cả phản kháng lại cũng không có sao?
“Sao vậy? Mọi người gây khó dễ tôi bằng khoai tây cũng không nói đi, giờ tôi nói mọi người thái nhỏ cũng không thèm động đậy gì à?”
Khương Thư Lan bày ra gương mặt trắng như sứ của cô, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng lại có chút dọa người.
Bọn họ không ngờ Tiểu Khương này lại có một mặt nghiêm túc như vậy, còn làm cho người khác sợ hãi.
Mọi người lập tức giải tán, bọn họ cầm dao bắt đầu thái khoai tây.
Họ đều là những tay thái rau lâu năm, lúc thái khoai tây cũng không dày hơn tóc là bao.
Tiểu Lưu có hơi lo lắng: “Tiểu Khương, cô thật sự chỉ định làm mỗi khoai tây thôi hả?”
E rằng sẽ bị các chiến sĩ mắng thật đấy!
Khương Thư Lan gật đầu: “Tiểu Lưu, mỗi ngày có thể nhận được bao nhiêu trứng gà vậy?”
“Một ngày một trăm trứng gà, buổi sáng dùng ba mươi trứng, buổi trưa dùng hai mươi, còn dư năm mươi trứng.”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Cậu giúp tôi đến chỗ sĩ quan hậu cần nhận hết số trứng gà đó lại đây.”
“Nhận năm mươi trứng trong một lần sao?” Tiểu Lưu ngoài ý muốn, dù tính mỗi ngày một trăm trứng, nhưng vì tiết kiệm nên mọi người đều cố gắng giảm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Khương Thư Lan gật đầu: “Ừ, cậu cũng thấy đấy, hôm nay chỉ có mỗi khoai tây, không có đồ ăn khác, tất cả đều dựa vào trứng gà để cứu vớt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận