Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 739:

Liên tiếp mấy ngày không làm việc gì khác, ông đều đi lên núi hái thảo dược, không bao lâu sau, trên nóc nhà Khương Thư Lan cũng như trong viện, không phải là rau củ sấy khô, thì cũng là các loại thảo dược.
Thật nhanh đã ba ngày trôi qua.
Vải và xoài đóng hộp Khương Thư Lan làm lần trước cũng có thể lấy ra được rồi.
Cô cố ý đợi đến lúc có Chu Trung Phong ở cùng rồi mới mở ra.
Vừa mở hộp ra có đã có thể ngửi được một mùi thơm ngọt ập vào trước mặt. Không có mùi vị lạ khó ngửi nào.
Nói cách khác là đã làm thành công, không có bị hư!
Sau khi ý thức được việc này, Khương Thư Lan không giấu được vui vẻ, mấy ngày nay, cô lo lắng mãi, thời tiết ở hải đảo rất nóng, cô cứ lo đồ hộp như này ở bên trong sẽ bị hư hỏng.
Vậy mà vẫn còn tốt, hoàn hảo không bị hư gì.
Cô cầm cái bình, đổ vào một nửa bát, đẩy đến trước mặt Chu Trung Phong: “Anh ăn thử đi.”
Lần trước làm đồ hộp như vậy, cả nhà đều ăn thử, chỉ có Chu Trung Phong là không.
Chu Trung Phong cầm đũa gắp một miếng vải, trông miếng vải rất hấp dẫn, trắng trắng mềm mềm, căng mọng nước, mùi cũng rất thơm.
Cắn một miếng trong miệng, phụt một tiếng, nước ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng.
Chu Trung Phong không phải là người thích ăn ngọt, vậy mà lại ăn một lần ba miếng: “Cũng không tệ.”
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy anh động vào đũa là đã có thể đoán được kết quả sẽ như này, cô tự ăn thử một miếng, lắc đầu: “Hơi mềm quá, em nấu hơi lâu rồi, phải nấu khoảng một phút, em nấu đến tận một phút rưỡi, quá mềm, để lâu sẽ dễ bị hỏng.”
Chu Trung Phong đâu có biết việc này? Dù sao anh cảm thấy như này cũng đã ăn rất ngon rồi.
Tiếp theo lại ăn thử đến xoài đóng hộp, xoài Khương Thư Lan chọn là loại xoài xanh và cứng, cho nên ăn vào trong miệng nhai có hơi dai.
Nhưng mà lại siêu chua.
Gần giống như loại xoài đóng hộp xuất khẩu, Chu Trung Phong nhăn mặt: “Chua quá.”
Cho dù đã được ngâm trong nước đường, bên trong vẫn còn chua..
Khương Thư Lan không nhịn được mà nếm thử một miếng: “Rất ngọt mà!”
Ăn xong rồi cô mới nhớ ra mình là thai phụ, ăn đồ chua vào miệng cô vẫn thấy ngọt.
Cô lập tức không nói gì nữa.
Mẹ Khương đứng bên cạnh cũng ăn thử một miếng, mặt mũi cũng nhăn hết cả lại.
Thế này mà là rất ngọt sao?
Khẩu vị của thai phụ cũng lạ thật.
Chu Trung Phong: “Chua cũng không sao, phía trên Tây Bắc muốn ăn chua còn không có, vừa hay thay đổi khẩu vị đi.”
Nhắc tới việc này, không thể không khen Khương Thư Lan, cô thật sự rất lợi hại!
Tuy Chu Trung Phong không khen, nhưng nhìn ánh mắt của Khương Thư Lan, anh lại không kìm được vẻ tự hào.
Vợ anh thật sự quá giỏi!
Khương Thư Lan nhìn vào mắt Chu Trung Phong một cái đã biết anh đang nghĩ gì.
“Buổi chiều em với anh đến nhà máy một chuyến, em thấy cũng có thể thành lập một xưởng làm đồ hộp, lúc đầu không cần phải làm to, làm một cái xưởng nhỏ sản xuất trước cung ứng cho Tây Bắc và mang bán trên hải đảo cũng được.”
Nếu hai chỗ này có thể bán được thì có thể đẩy mạnh tiêu thụ lên cả nước.
So với các nơi khác thì làm đồ hộp bán trên hải đảo như là một việc kinh doanh không cần vốn.
Chu Trung Phong gật đầu, nhưng lại thấy hơi lo lắng: “Cơ thể của em có chịu được không?”
Khương Thư Lan: “Mới bảy tháng 29 ngày, còn chưa tới ngày sinh đâu.”
Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi.
Cô là thai phụ, chứ đâu phải là người tàn tật.
Chu Trung Phong thấy cô không ngại nên cũng đồng ý: “Công thức làm đồ hộp, chúng ta có thể giao người khác làm, còn những thứ mà em đáng có được, anh sẽ cố gắng giành lấy.”
Khương Thư Lan nghe được lời này, theo bản năng mà trợn tròn mắt.
Trong mắt cô, Chu Trung Phong luôn là người hết lòng vì tổ chức.
Việc anh nhắc đến chuyện tranh giành gì đó thật sự rất hiếm hoi!
“Sao vậy? Cảm thấy kỳ lạ sao?" Anh giơ bàn tay to lớn lên xoa đầu Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan gật đầu.
Chu Trung Phong không khỏi bật cười: “Tổ chức với anh là lòng trung thành, còn em là người... là người anh yêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận