Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 742:

“Trong lúc cô ấy mang thai không đến được, chờ đứa bé chào đời, nếu có thời gian, cô ấy sẽ đến bốn nhà máy để hỗ trợ thêm.”
Bốn nhà máy này ban đầu đều là đề xuất của Khương Thư Lan.
Có thể nói, cô quen thuộc kỹ thuật hơn bất cứ ai ở đây.
Có cô ở đây giám sát, bọn họ có thể nhận được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực.
Chu Trung Phong nghe xong, anh gật đầu: “Tôi có thể giúp cô ấy trả lời trước, hai phần nhiều lắm, cô ấy sẽ không muốn, nhiều nhất là một phần.”
Nắm giữ quá nhiều sẽ bị người khác ghen tị, bị người khác tính toán.
Thay vì bị như vậy, không bằng ngay từ đầu chỉ nhận một ít, để sau này bớt rắc rối mà còn có danh tiếng tốt.
Ở đây mọi người không ai nghĩ tới là Chu Trung Phong sẽ từ chối.
Đây là hai phần lợi nhuận, là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đấy.
Ai mà lại đi từ chối chứ?!
Ngay cả tư lệnh Cao cũng bất ngờ: “Cậu chắc chứ?”
Chu Trung Phong cười khổ: “Tôi rất chắc chắn, thật không dám giấu giếm, Thư Lan nhà tôi ban đầu định tự nguyện giao nó, giờ tôi nhận lấy một phần này, trở về kiểu gì cũng bị mắng.”
Lời nói là một môn nghệ thuật. Sau khi Chu Trung Phong nói điều này, hình tượng của Khương Thư Lan lập tức cao hơn.
Sư trưởng Lôi liên tục cảm thán: “Đồng chí Khương Thư Lan là một đồng chí tốt, cô ấy đã cứu Vân Bảo nhà chúng tôi, tôi muốn cảm ơn cô ấy, nhưng cô ấy lại từ chối.”
Chính vì điều này, cô càng có thêm phẩm đức cao thượng hơn.
Tư lệnh Cao nghe xong, ông suy nghĩ nói: “Đúng vậy, một phần lợi nhuận của nhà máy đồ hộp và rau củ sấy khô, tôi sẽ đưa cô ấy một phần.”
Đây là điều ông đã nghĩ ngay từ đầu.
Bởi vì so với nhà máy hải sản và nhà máy mứt trái cây, công thức của nhà máy rau củ sấy khô cũng do Khương Thư Lan một mình làm ra, giống như nhà máy đồ hộp.
Nếu nhà máy đồ hộp chia lợi nhuận, không có lý gì mà nhà máy sản xuất rau củ sấy khô lại không có.
Nhà máy rau củ sấy khô chia lợi nhuận, Chu Trung Phong thấy hơi ngoài ý muốn.
Anh suy tư một lúc: “Tôi sẽ về hỏi Thư Lan một chút.”
Tư lệnh Cao xua tay: “Cậu hỏi cái gì? Cậu là chủ nhà, lấy thái độ của cậu làm chủ đi.”
Ông dừng một chút, nhìn về chính ủy Tống: “Anh đi lập hai bản hợp đồng, buổi chiều để đồng chí Thư Lan đến đóng dấu tay, việc này coi như là xong.”
Cần gì phải suy xét, lo lắng, dài dòng làm gì?
Nhưng sư trưởng Lôi đột nhiên hỏi: “Tư lệnh Cao, chuyện chia lợi nhuận cho cá nhân chưa từng có qua, anh có chắc là khi Khương Thư Lan ký hợp đồng bên này, thời điểm báo cáo cho cấp trên có qua cửa ải này được không?”
Tư lệnh Cao: “Kể cả có không được thì tôi cũng có thể cấp phép xuống dưới, dù sao cũng là cho gia đình người ta tiền cơm, còn có vấn đề?"
“Hơn nữa, chẳng phải chuyện rừng cao su lần trước là bộ đội và người dân phân chia lợi nhuận, bên trên cũng đồng ý sao?”
“Bản chất đồng chí Khương Thư Lan cũng là người dân, không thể vì cô ấy là vợ của quân nhân là có thể tịch thu công lao vốn thuộc về cô ấy.”
Đấy! Tư lệnh Cao cướp hết lời rồi.
Sư trưởng Lôi vuốt râu và cười ha hả, chỉ cảm thấy chính ông vừa hỏi một vấn đề vô ích: “Được rồi, Trung Phong cháu để đồ hộp lại, về nói với đồng chí Thư Lan nhà cháu một tiếng, bảo cô ấy nhanh chóng đến đây ký hợp đồng.”
Chu Trung Phong: “...”
Chuyện để lại đồ hộp, cần nói riêng không?
Sau khi Chu Trung Phong rời đi, sư trưởng Lôi yêu cầu cấp dưới tan họp.
Sau đó trong văn phòng chỉ còn lại ông cùng với tư lệnh Cao, ông giấu một hộp vải, lại ăn thử một hộp khác, rồi híp mắt hài lòng: “Lão Cao, ông cảm thấy vải đóng hộp ngon hay xoài đóng hộp ngon hơn?”
Một loại ngọt và một loại chua.
Ông cảm thấy ngon hơn hẳn hộp cam táo cũ.
Tư lệnh Cao liếc mắt nhìn bộ dạng không để ý hình tượng của sư trưởng Lôi, không nhịn được mà thổi râu, trừng mắt: “Ông để lại cho tôi vải đóng hộp với.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận