Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 722:

Chu Trung Phong đứng ngoài cửa, anh nghe thấy vậy thì không khỏi nhếch môi lên cười, sau đó lập tức đẩy cửa đi vào.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sân liền được mở ra.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhìn qua, lúc nhìn thấy đó là Chu Trung Phong, cô vô cùng ngạc nhiên: “Quay về rồi sao?”
Nói xong lập tức đứng dậy nghênh đón.
Chu Trung Phong vừa thấy sao có thể để yên được, anh lập tức nhanh chóng đi tới đẩy cô ngồi xuống ghế cẩn thận: “Được rồi, em không cần đứng dậy đâu.”
“Hai ngày này anh đi ra ngoài, em có khỏe không? Bé cưng có quấy rầy em không?”
Không hỏi xem con mình có khỏe không? Mà chỉ hỏi xem vợ mình có khỏe không sao?
Khương Thư Lan liền nói: “Tốt thì tốt, chỉ là tối đến không có ai rửa chân cho em, không có ai mát xa cho em, nửa đêm tỉnh giấc cũng không có ai dìu em đi vệ sinh hết.”
Cứ cảm thấy anh đi có hai ngày thôi nhưng như thể đã đi cả hai tháng rồi vậy. Dù thế nào cũng thấy không quen.
Chu Trung Phong nghe vậy thì cười lên, ngồi xổm xuống xoa xoa đôi chân hơi sưng lên của cô: "Tối nay anh sẽ bắt đầu quay lại làm việc."
Rõ ràng là những lời rất nghiêm túc, nhưng Khương Thư Lan lại nhìn anh rồi cười rất cươi.
Hai người cùng nhìn nhau.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngọt ngào.
Người ta thường nói một ngày gặp nhau tựa như ba mùa thu, nhưng Khương Thư Lan lại cảm thấy bọn họ gặp nhau như thể sáu mùa thu vậy.
Đôi bạn nhỏ này!
Dù bọn họ không nói gì cũng không khỏi khiến người ta rùng mình.
Mẹ Khương thiếu chút nữa là rùng mình đành phải đi vào trong.
Hai người nói chuyện qua lại một hồi, Khương Thư Lan mới nhìn thấy bao đồ của Chu Trung Phong: "Anh mua cái gì về vậy?"
Sao lại có nhiều bao đồ vậy chứ, quấn quanh người Chu Trung Phong khiến anh sắp thành một bao hàng luôn rồi.
Chu Trung Phong cũng rất kiên nhẫn mà tháo từng bao đồ xuống, đầu tiên là lấy ra hai hộp sữa bột: "Đây là sữa bột cho phụ nữ có thai."
Lại lấy ra một túi cam xanh: "Lần trước em nói là muốn ăn cam xanh đúng không? Trùng hợp là anh thấy bên Dương thành có bán."
Cái gì mà trùng hợp chứ!
Mà chính là sau khi bàn chuyện công việc xong anh liền đi khắp Dương thành để tìm mua cam xanh về, thiếu chút nữa là chạy quanh hết các ngóc ngách của Dương thành luôn rồi.
Tiếp đó lại lấy một bộ quần áo ra, là một bộ váy màu hồng, được làm từ chất liệu rất tốt, là bộ váy xếp ly cổ chữ V với phần thắt lưng màu trắng.
"Lúc anh đi tới nhà máy bàn công chuyện, thấy có nữ đồng chí ở đó mặc bộ này, anh cảm thấy em mặc sẽ còn đẹp hơn rất nhiều."
Khương Thư Lan hơi ngớ ra: "Vậy nên anh đi tới hỏi đối phương chỗ mua sao?"
Chu Trung Phong gật đầu: "Ừm, mua ở bách hoá đại lầu của Dương thành."
Khương Thư Lan khó mà tưởng tượng được ra cảnh một người lạnh lùng như Chu Trung Phong lại đi đến trước mặt một nữ đồng chí để hỏi chỗ mua bộ váy mà cô ấy đang mặc.
Chỉ riêng việc nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cảm thấy xấu hổ rồi.
Khương Thư Lan trong thoáng chốc liền không biết phải nói gì.
"Còn gì nữa không?"
Chu Trung Phong gật đầu, sau đó anh lấy trong bao đồ ra bảy tám món, một bao thì có hai cây chì kẻ mày, còn có son nữa, cùng với mấy món đặc sản mà Khương Thư Lan thích ăn ở Dương thành.
Đồng loạt được bày ra trước mặt Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong nắm lấy tay Khương Thư Lan, nhẹ nhàng hôn lên đó một cái: "Vậy nên Thư Lan em đừng sợ có được không? Đợi sinh con xong rồi, chúng ta sẽ được giống như lúc trước."
Khương Thư Lan sợ nhất là sau khi sinh con xong rồi sẽ trở nên xấu xí, trở nên mập mạp, cơ thể cũng thay đổi, cô sẽ không còn xinh đẹp nữa.
Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Khương Thư Lan đều sẽ rất lo lắng.
Lúc Khương Thư Lan nhìn thấy mấy món đồ kia, liền đưa tay lên chọt vào người Chu Trung Phong: "Anh, anh thật là....”
Sau một hồi lâu vẫn chưa thể nói ra thành lời những điều mình muốn nói.
Vì giọng nói đã trở nên hơi khàn đục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận