Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 228:

Lúc này đi ra mới nhìn thấy Chu Trung Phong đang xới đất ở sân, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đều đi hết rồi sao? Mấy đứa nhỏ đâu rồi?”
Đột nhiên không nhìn thấy cả Lôi Vân Bảo lẫn Tiểu Thiết Đản liền có chút không quen.
Chu Trung Phong cắm xẻng xuống đất, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu Thiết Đản tới nhà hàng xóm bên cạnh rồi, còn Lôi Vân Bảo...” Ngữ khí anh ngưng lại một lúc, nghĩ gì đó rồi nói tiếp: “Bị anh cho về nhà rồi.”
Lời này nói ra, anh có chút không yên mà nhìn về phía Khương Thư Lan.
Lúc trước anh quyết định nhanh như vậy là vì Khương Thư Lan đang ngủ.
Vậy nên anh mới dám giải quyết dứt khoát không chút suy nghĩ nào như vậy.
Khương Thư Lan ngạc nhiên: “Được đưa về nhà rồi sao? Đưa về như vậy cũng tốt.”
Tay cô vẫn cầm lấy mấy viên ô mai, không biết ô mai này là do hai đứa nhỏ mang về.
Trong lòng có cảm giác không thể nói rõ thành lời.
“Em không giận chứ?” Chu Trung Phong cẩn thận thăm dò sắc mặt cô.
Khương Thư Lan nở nụ cười, cầm khăn lau mặt lau mồ hôi cho anh: “Em giận gì được chứ? Cũng không phải đứa nhỏ nhà chúng ta, sao chúng ta có thể để thằng bé ở lại trong nhà được?”
Như vậy rõ ràng là không được thực tế cho lắm.
Duyên số của cô với đứa nhỏ Lôi Vân Bảo kia cũng chỉ giới hạn ở việc cô cứu được thằng bé trên xe lửa mà thôi.
Có lẽ duyên phận dừng đến đây là được rồi.
Lời này khiến Chu Trung Phong lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em không giận là tốt rồi.”
Cuối cùng thì cũng thoát được đứa nhỏ tai quái kia.
Chỉ là suy nghĩ này của Chu Trung Phong vừa ra chưa được bao lâu.
Bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm hò hét lớn: “Đồng chí Chu, chú mau đi ra đi, hôm nay chú và cháu sẽ quyết đấu với nhau!”
Tiếp đến là thanh âm thở phì phò của Lôi Vân Bảo.
Chu Trung Phong: “?”
Khương Thư Lan: “?”
Hai người đồng loạt đi ra ngoài thì thấy sắc trời đã bắt đầu tối lại rồi, trên đầu Lôi Vân Bảo đang cột một mảnh vải trắng trên đầu, cầm trong tay cây trượng còn cao hơn người cậu bé.
Đây thực sự là... Tìm đến quyết đấu với người ta sao?
Chu Trung Phong hít sâu một hơi, không thể ngờ được rằng, đứa nhỏ hư này đã tỉnh dậy rồi, mới được có vài tiếng thôi mà?
Bị đánh đến ngất, mới chỉ có vài tiếng? Trời còn chưa tối hẳn mà người đã chạy tới rồi.
Nhà họ Lôi trông trẻ con kiểu gì vậy?
Chu Trung Phong không biết được rằng, đứa nhỏ Lôi Vân Bảo này vừa nghịch ngợm vừa thông minh, vừa tỉnh đã biết mình không còn ở nhà dì xinh đẹp nữa, mà ở nhà của chính mình.
Chuyện đầu tiên cậu bé làm là giả bộ ngoan ngoãn khiến cho sư trưởng Lôi và đồng chí Ngô vui vẻ.
Sau đó lén chạy đến phòng bếp, cầm một cây trượng bỏ chạy.
Chuyện này sư trưởng Lôi cùng với đồng chí Ngô sợ là lúc này vẫn chưa phát hiện ra được.
Chu Trung Phong không muốn ứng phó với đứa trẻ hư này.
Lôi kéo Khương Thư Lan chuẩn bị rời đi.
Lôi Vân Bảo thấy vậy liền dùng cái chân ngắn lạch bạch chạy đến trước mặt bọn họ, cầm lấy cây gậy gộc giơ về phía trước.
“Hừ! Chú không dám sao?” Đứng trước mặt Chu Trung Phong mà nói.
Chu Trung Phong nhíu nhíu mày: “Lôi Vân Bảo, mau quay về nhà cháu đi!”
Lôi Vân Bảo căn bản sẽ không nghe lời, cậu bé liên tục lắc đầu như cái trống lắc, cầm cây gậy đập xuống đất: “Chú không dám cho cháu một cơ hội để quyết đấu công bằng sao?”
“Dì xinh đẹp không phải là của một mình chú!”
Ngữ khí rất ương ngạnh, mang theo mấy phần hùng dũng hiên ngang oai vệ.
Chu Trung Phong thực sự không nhịn được nữa, một tay nhấc bổng Lôi Vân Bảo lên: “Quyết đấu sao?”
Một tay anh còn có thể đánh ngã được đứa nhỏ này, thế mà lại còn quyết đấu.
Còn đòi tranh vợ với anh ư?
Lôi Vân Bảo không ngờ bản thân mình ngay lập tức đã bị xốc lên như vậy, lúc này hai chân đá loạn xạ, lập tức thay đổi kế hoạch, kêu lên với Khương Thư Lan: “Dì xinh đẹp, cháu có mang theo tiền của cháu, cháu không ăn không ở không đâu, dì cho cháu ở lại đi mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận